Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 254: Tế kiếm lập uy.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 254: Tế kiếm lập uy.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trương Chi Hối không trả lời, gã cũng không quan tâm đến việc trả lời. Bởi vì
có đến mười mấy tên đã bao vây kín gã và Diệp Mặc.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn một lượt mười hai tên, không trả lời. Hắn đã đại khái
hiểu được, mười hai tên này có một tên là cao thủ tu vi thời kỳ đầu của Địa
Cấp, bốn tên là Huyền Cấp và bảy tên còn lại là Hoàng Cấp.

– Anh Trương, Đoạn Quyền Đường chúng tôi cũng biết ý của tiền bối, chỉ muốn
mời anh Trương đây cầm Liễu Thanh La, sau đó giao Tiểu bối họ Mạc này cho Đoạn
Quyền Đường chúng tôi, Trịnh Thành Pháp tôi đây ắt sẽ báo đáp.

Tên nói câu đó là một cao thủ Địa Cấp. Gã tưởng rằng Diệp Mặc đã bị Trương Chi
Hối khống chế.

Trương Chi Hối không nhìn tên cao thủ Địa Cấp kì, mà lại cung kính nói với
Diệp Mặc:

– Tiền bối, đây chính là người của Đoạn Quyền Đường. Bởi vì tên Trịnh Thành
Tắc mà lần trước tiền bối giết chính là anh em của môn chủ Đoạn Quyền Đường,
vì vậy lần này dường như bọn họ đã đem toàn bộ đội quân tinh nhuệ đến, dẫn đầu
là Đường Chủ của Đoạn Quyền Đường – Trịnh Thành Pháp.

– Trương Chi Hối, anh làm cái gì vậy?

Tên cao thủ Địa Cấp kia nghe thấy những lời Trương Chi Hối nói thì lập tức
phẫn nộ. Mặc dù người của y rất đông nhưng đối với một cao thủ Địa Cấp mà nói
thì người đông cũng chẳng có tác dụng gì.

Diệp Mặc nhìn lướt qua Trịnh Thành Pháp, thản nhiên nói:

– Đoạn Quyền Đường từ trước đến nay đã không cần tồn tại nữa rồi, tôi đây đã
xóa tên nó rồi.

– Thật can đảm. Trương Chi Hối, anh tưởng một mình anh thì có thể đấu lại với
Đoạn Quyền Đường chúng tôi ư? Chỉ cần hôm nay chúng tôi giết anh thì Trương
gia nhà anh sẽ bị Đoạn Đường Quyền chúng tôi tắm bằng máu.

Mặc dù Trịnh Thành Pháp e dè Trương Chi Hối, nhưng nếu như ngăn cản y giết kẻ
thù đã giết em của y thì y tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu đựng. Y thấy Diệp
Mặc đã to gan như vậy thì nhất định vì có chỗ dựa là Trương Chi Hối.

– Ồn ào quá.

Diệp Mặc không muốn phí lời, phi kiếm được phóng ra đã hóa thành mảng tím,
giống như là mưa sao băng đang nhằm hướng ấn đường Trịnh Thành Pháp mà lao
tới.

“Leng keng”. Trong nháy mắt Trịnh Thành Pháp đã ngăn được phi kiếm của Diệp
Mặc, nhưng thanh đao trong tay y đã bị gãy làm đôi. Trong khi y còn đang chưa
nhìn ra đó là loại ám khí gì thì phi kiếm của Diệp Mặc lại chuyển hướng như
sao băng xuyên qua gáy y.

– Phi kiếm.

Trịnh Thành Pháp chỉ kịp thốt lên hai chữ đó rồi đổ sầm xuống đất, sự hoảng sợ
trong mắt vẫn còn chưa tiêu tan hết. Chiếc phi kiếm phát ra thứ ánh sáng màu
tím vẫn còn lơ lửng trên không trung, giống như có thể hướng mũi nhọn của nó
đâm vào đâu đó bất cứ lúc nào, khiến cho người ta phải hoảng sợ.

Mười một tên còn lại thì ngây người tại chỗ, không nhúc nhích. Đây là cái gì
chứ, phi kiếm ư? Không ngờ phi kiếm trong truyền thuyết, không có bất cứ người
nào tin lại có thể giết chết Đường Chủ của bọn họ, thậm chí y chỉ có ngăn được
một cái trong số đó mà thôi, lại còn phải hi sinh bảo kiếm trong tay mới có
thể ngăn được.

Tu vi của những người bọn họ không những còn cách rất xa Địa Cấp, mà trong tay
lại còn không có bảo kiếm. Loại phi kiếm này đừng nói là ngăn một chiêu, không
chừng còn chưa nhìn thấy thì đã bị nó giết rồi.

Trương Chi Hối toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu như không phải gã tùy cơ ứng biến
thì có lẽ lúc này gã cũng như cái xác kia rồi. Cho dù là gã có ngăn được,
nhưng nhiều nhất cũng không ngăn được ba chiêu. Tốc độ của loại phi kiếm này
giống như sao băng rơi, bất kỳ một cao thủ Địa Cấp nào cũng không thể ngăn
được 10 chiêu kiếm trong đó, trừ phi là cao thủ Tiên Thiên.

– A!

Một tên trong số cao thủ Huyền Cấp phản ứng trước tiên, tên này nhìn thấy phi
kiếm lơ lửng trên không liền hét lên một tiếng, cũng không khống chế nổi nỗi
sợ hãi của mình, không ngờ xoay người bỏ chạy.

– Hừ.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Đã giết người rồi thì hắn cũng không có ý định sẽ
giữ lại bất kỳ một tên nào trong Đoạn Quyền Đường. Đoạn Quyền Đường và Trương
Chi Hối không giống nhau, nó là một ẩn môn, nhổ cỏ nếu không nhổ tận gốc thì
khi gió xuân đến lại làm nó hồi sinh.

Hơn nữa hắn đã giết em Đường Chủ của Đoạn Quyền Đường. Mối thù này căn bản là
không có cách nào hóa giải được, cách duy nhất chính là hủy diệt toàn bộ Đoạn
Quyền Đường.

Mà Trương Chi Hối không những có tài nguyên gia tộc khổng lồ, có cả sự cố kỵ,
hơn nữa gã và Diệp Mặc cũng không có thù oán sâu đậm gì, vì vậy Diệp Mặc giữ
lại tính mạng của gã, so với giết tên kia thì gã này còn hữu dụng hơn nhiều.

Nếu giết gã rồi thì Diệp Mặc đương nhiên sẽ không tha cho bất kỳ ai bỏ trốn.
Dưới sự khống chế của thần thức, phi kiếm đã nhanh chóng phi về phía đám người
của Đoạn Quyền Đường, mang theo sau đó là máu me be bét.

Trong chớp mắt, mười hai tên đã bị Diệp Mặc giết, chỉ còn lại hai tên, Diệp
Mặc lại khống chế phi kiếm làm cho nó cứ lơ lửng trên không, không chuyển động
nữa.

Hai tên còn lại đã bị cảnh Diệp Mặc giết người vừa rồi làm cho thất kinh hồn
vía, một lúc lâu sau mới quỳ rạp xuống dưới đất, một câu cũng không nói nên
lời, chỉ biết dập đầu không ngừng.

Nhìn thấy xác chết trên mặt đất và máu tươi văng lung tung khiến cho Trương
Chi Hối phải lạnh sống lưng. Cái gì gọi là giết chóc chứ, làm như thế này mới
gọi là giết chóc. Lúc này gã mới không còn hoài nghi gì về khả năng Diệp Mặc
có thể giết được cả nhà gã. Người này giết người không một chút động lòng, vừa
nhìn là biết hắn thường xuyên làm việc như thế này.

Đoạn Quyền Đường cho dù có là một môn phái ẩn thế hạng trung, nhưng trong đó
có hơn 90% là những cao thủ, đếm không xuể. Điều này mà nói ra thì tuyệt đối
sẽ không có ai tin. Tiền bối này không tốt như những gì mình tưởng tượng, hắn
không giết mình, không chừng là vì việc khác. Nghĩ đến đây, Trương Chi Hối chỉ
cảm thấy rùng mình thêm. Thậm chí gã có thể cảm thấy chân mình như đang run
bần bật.

Bỗng nhiên Trương Chi Hối lại cảm thấy cái lạnh sống lưng truyền đến một lần
nữa. Gã nhìn Diệp Mặc, không ngờ Diệp Mặc lại đang nhìn gã cười lạnh.

– Tiền bối.

Trương Chi Hối cảm thấy từng đợt lạnh đang đến.

Diệp Mặc không nói lời nào, mà sau khi trừng mắt nhìn gã thì không nhìn nữa mà
nhắm hai mắt lại.

Tiền bối này có ý gì vậy. Trương Chi Hối cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ muốn giết
mình để diệt khẩu sao? Nếu đã muốn giết mình để diệt khẩu thì sao không giết
nốt hai người kia?

Trương Chi Hối hỏi một câu, nhưng Diệp Mặc lại không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn
phi kiếm của hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Trương Chi Hối nghĩ hồi lâu cũng không sao hiểu được ý của Diệp Mặc. Nhưng bây
giờ thấy Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm phi kiếm của hắn, lại thấy hai tên còn
lại của Đoạn Quyền Đường trên mặt đất vẫn chưa bị giết thì gã đột nhiên hiểu
ra, đây chính là để gã đầu quân. Nếu như bây giờ gã không bày tỏ lòng thành
của mình thì không chừng vị tiền bối kia sẽ ngay lập tức phóng phi kiếm về
phía gã.

Nghĩ thông điểm này xong, Trương Chi Hối làm sao còn dám do dự nữa, cầm thanh
kiếm đã bị gãy làm đôi lên, bước nhanh đến trước mặt hai tên của Đoạn Quyền
Đường, vung kiếm lên.

Hai tên của Đoạn Quyền Đường đang quỳ trên mặt đất vẫn không hiểu được tại sao
vị tiền bối có phi kiếm kia không giết bọn chúng, mà tên Trương Chi Hối nhiệt
tình ở bên cạnh xem ra muốn giết bọn chúng.

– Ông quả thực không tồi chút nào.

Diệp Mặc nhìn lướt qua Trương Chi Hối một lượt, rồi thu phi kiếm lại.

Trương Chi Hối âm thầm lau mồ hôi, trong lòng suýt nữa đã không hiểu được ý
của tiền bối kia. Không phải là hắn thử lòng người đấy chứ? Đã muốn gã giết
người rồi thì cứ nói thẳng ra, lại còn làm vẻ thần bí.

Trương Chi Hối thở phào, vội vàng nói:

– Tiền bối, những người của Đoạn Quyền Đường này làm nhiều việc ác, không ngờ
còn dám mạo phạm đến tiền bối, giết chúng cũng đáng đời.

– Đợi vãn bối xử lý xong những xác chết này thì tính tiếp.

Nói xong, Trương Chi Hối đi xử lý đống xác chết kia. Dù sao thì giết mười mấy
người ở Vô Lượng sơn, cho dù là trong những trận đấu của ẩn môn thì cũng cần
phải bí mật xử lý.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Không cần.

Nói xong thì vận ra mười mấy quả cầu lửa. Với luyện khí tới đỉnh cấp ba của
hắn như bây giờ có thể vận được khoảng mười bốn, mười lăm quả cầu lửa.

Mười mấy xác chết trên mặt đất liền bị thiêu đốt thành tro bụi, thậm chí ngay
cả đất cũng bị rạn ra.

Trương Chi Hối nhất thời bị làm cho kinh hãi. Nếu như nói phi kiếm làm gã bị
hoảng sợ cực độ thì những quả cầu lửa này căn bản là một trong số những phương
thức của tiên nhân. Gã nhìn chằm chằm vào những xác chết đã bị thiêu rụi,
không nói nên lời.

– Trương Chi Hối.

Uy nghiêm mà Diệp Mặc lập ra lập tức có hiệu quả, liền không cần khách khí
nữa.

– Vâng thưa tiền bối.

Trương Chi Hối lập tức phản ứng, gã nhìn Diệp Mặc với ánh mắt đầy sự tôn kính
và sợ hãi.

Đương nhiên Diệp Mặc biết sau khi đánh một gậy lớn, thì dùng một cây củ cải
mới có thể khiến cho tên này phục tùng hoàn toàn được. Bây giờ nhìn thấy bộ
dạng Trương Chi Hối cung kính và hoảng sợ như vậy thì hắn mới thỏa mãn, gật
gật đầu, sau đó mới nói:

– Ông có biết Đoạn Quyền Đường ở đâu không?

– Dạ, tôi có đi qua Đoạn Quyền Đường một lần, nhưng vẫn biết.

Trương Chi Hối không dám giấu diếm chút nào.

– Được, nếu đã như vậy, thì cậu đi đến Đoạn Quyền Đường và giết sạch cho tôi,
sẽ không có vấn đề gì đúng không?

Diệp Mặc nói xong nhìn Trương Chi Hối, tạo cho tên này một áp lực vô hình. Hắn
không lo tên này sẽ không đồng ý, vừa rồi hắn cố ý giữ lại hai tên để cho tên
này giết, bây giờ tên này chỉ có thể nghe lời hắn đi giết hết Đoạn Quyền
Đường.

Trương Chi Hối nào dám nói nửa chữ “không”, đừng nói là anh ta cũng phải giết
người của Đoạn Quyền Đường, cho dù là anh ta không giết người của Đoạn Quyền
Đường, lời của Diệp Mặc nói, anh ta cũng không dám phản bác.

– Được, nếu đã như vậy thì đợi cho ông giết hết người của Đoạn Quyền Đường
xong thì quay về Trương gia đợi tôi. Thời gian ông dừng lại ở trung kỳ Địa Cấp
không ngắn nữa rồi, chỉ cần những việc ông làm khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ
không ngại khiến cho ông tiến thêm một bước nữa.

Diệp Mặc biết rằng nên cho tên này ăn một miếng táo ngọt.

Trương Chi Hối khẽ rùng mình. Gã cực khổ vài năm như vậy mà cũng không làm thế
nào đột phá được Địa Cấp. Nếu như có thể đột phá Địa Cấp thì gã sẽ không đến
đoạt Liễu Thanh La của Diệp Mặc nữa. Vì sự nghi ngờ việc đột phá này đối với
gã là quá lớn, vì vậy nên gã mới lén đoạt Liễu Thanh La của Diệp Mặc. Nhưng
bây giờ Diệp Mặc có thể giúp gã đột phá Địa Cấp, đối với gã mà nói không khác
gì một quả bom nguyên tử.

Mà lời Diệp Mặc nói không có chút hoài nghi nào. Diệp Mặc đã là một cao thủ
Tiên Thiên, sao có thể giống như mấy tên trung kỳ Địa Cấp được chứ. Hơn nữa
nếu như không thể đột phá Địa Cấp, tuổi thọ của gã lại sắp đến rồi, phải biết
là một người tu luyện cổ võ, cho dù là luyện đến Địa Cấp đỉnh phong cũng không
có cách nào nâng cao tuổi thọ được, cùng lắm thì sức khỏe chỉ mạnh thêm một
chút, sống thêm được vài năm nữa là cùng.

Chỉ có tu luyện đến Tiên Thiên như trong truyền thuyết thì mới có thể làm tăng
thêm một giáp tuổi thọ.

Nhưng nếu như ngay cả hậu kỳ Địa Cấp cũng không có cách nào thăng cấp, thì làm
sao mới có thể tăng lên đến cấp Tiên Thiên?

Diệp Mặc có thể đảm bảo cho gã thăng lên hậu kỳ Địa Cấp. Đối với gã mà nói thì
làm gì gã cũng can tâm tình nguyện. Lâu lắm rồi gã mới có được một miếng bánh
ngon như vậy, biết được điều này khiến gã càng tỏ thành ý hơn, nên gã vội vàng
cung kính nói:

– Tiền bối, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không để một người nào trong
Đoạn Quyền Đường chạy thoát.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.