Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 240: Thế nào gọi là kẻ có tiền.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 240: Thế nào gọi là kẻ có tiền.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nghĩ đến công năng của thanh hoa thanh diệp, Diệp Mặc giật mình, hắn cuối cũng
đã hiểu được tại sao Tịch Ô Sơn đã không chủ động giới thiệu tác dụng của cái
thứ này rồi.

Cỏ thanh hoa thanh diệp, là thứ có tác dụng rất lớn với hầu hết những người tu
luyện, thậm chí có thể dùng để điều chế Trúc Cơ Đan, nhưng loại cỏ này cũng có
tác dụng với việc lên cấp về tu luyện cổ võ thăng cấp, nếu nói “luyện thể đan”
chỉ là làm cho người tu luyện cổ võ thăng cấp hoàng cấp sử dụng thì “thanh hoa
thanh diệp” là dùng để thăng cấp Huyền cấp, Địa cấp thậm chí là Địa cấp trở
lên.

Chỗ này toàn là để tu luyện cổ võ, cái thứ quá quý báu này lại có mấy ai biết
đến?

– Nghe nói hoa của Liễu Thanh La cũng có tác dụng lớn trong việc nâng cấp,
chỗ này có ba đóa hoa, không biết công dụng thế nào?

Tuy người nói chuyện có giọng nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nghe thấy
rõ ràng.

Rất nhanh đã có kẻ đáp lời:

– Lần xuất hiện trước đó của Liễu Thanh La là năm mươi năm về trước rồi, nghe
nói có năm đóa hoa, nhưng đã bị một cao thủ địa cấp hậu kỳ mua mất rồi, kết
quả là cũng không thể lên cấp, nhưng cái thứ này tuy rất nổi tiếng, nhưng cũng
chỉ như thế thôi.

Diệp Mặc kinh hãi vô cùng, năm đóa hoa ‘thanh hoa thanh diệp thảo’đã gần đến
thời kỳ chín độ, ‘thanh hoa thanh diệp thảo’ thời kỳ chín độ sẽ nở bảy đóa
hoa, không ngờ chỗ này lại có thể thấy được nở năm đóa ‘thanh hoa thanh diệp
thảo’.

Nhưng Diệp Mặc cũng cười thầm về lời đối đáp của hai kẻ này, năm đóa ‘thanh
hoa thanh diệp thảo’ không thể làm cho người ta lên cấp được, chuyện này là
tuyệt đối không thể. Có thể những người này chỉ biết là hoa của ‘thanh hoa
thanh diệp thảo’có thể dùng trực tiếp, mà không biết luyện thành đơn dược. Tuy
rằng dùng trực tiếp có tác dụng tốt, nhưng so với khi luyện thành đơn dược thì
tác dụng cũng không kém bao nhiêu.

‘Thanh hoa thanh diệp thảo’ một khi đã đến tay hắn, thì dẽ lập tức được luyện
thành đơn dược, hiệu quả so với khi dùng trực tiếp đâu chỉ là gấp trăm lần.
những kẻ này quá ngu ngốc, nhưng Diệp Mặc nghĩ, không biết cũng tốt, nếu như
có người biết tính nghịch thiên của ‘thanh hoa thanh diệp thảo’, thì chắc rằng
sẽ không đem ra bán đâu.

– Hai mươi triệu.

Đã có người ra giá cho ‘thanh hoa thanh diệp thảo’, vả lại vừa mở miệng là
thêm mưới triệu rồi. Có thể thấy là tuy mọi người cũng biết là chỉ có thể dùng
trực tiếp đóa hoa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự nuôi hi vọng về việc lên
cấp.

– Ba chục triệu.

– Năm chục triệu…

Giá cả cứ thế lên cao, tuy người ta không biết ‘thanh hoa thanh diệp thảo’ có
thể luyện đơn, thậm chí có thể chế thành đơn dược, sau khi uống có thể vượt
khỏi địa cấp cũng không biết chừng. Nhưng ba đóa hoa có thể nâng từ Huyền cấp
lên Địa cấp, thậm chí khiến cho cao thủ địa cấp cũng tiến bộ vượt bậc, cái khả
năng đó cũng đủ khiến cho tất cả mọi người tranh nhau mua rồi.

Khi Diệp Mặc phản ứng thì ‘thanh hoa thanh diệp thảo’đã lên tới hai trăm
triệu. Cái giá này đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn của hắn, tất cả tài sản mà
hắn có được cũng chỉ hơn một trăm triệu.

– Ba trăm triệu

Giá cả hiện giờ không còn là chục triệu nữa, có một lão già đã trực tiếp tăng
thêm một trăm triệu, Diệp Mặc nghĩ thầm, quả nhiên những kẻ có tiền đều tập
trung ở đây.

– Năm trăm triệu

Giá cả tiếp tục lên, lần này lại có kẻ hét lên thêm hai trăm triệu

Cuộc đấu giá đến thời điểm này, Diệp Mặc đã biết có bao nhiêu kẻ có tiền đang
ngồi ở đây, vốn dĩ giá cao nhất cũng chỉ là ‘liên sinh đan’ của hắn, giá là
một trăm triệu, nhưng hiện giờ cuộc đấu giá chỉ đi đến phân nửa, thậm chí cái
rương đồ cũng chưa lấy ra hết, thì giá cả đã lên tới hàng năm trăm triệu rồi.

Diệp Mặc không biết tiền của những kẻ này từ đâu mà ra, nhưng hắn biết số tiền
này đối với bọn họ chắc là chưa tới đâu.

Khi giá lên tới năm trăm triệu thì đã hơi khựng lại, Diệp Mặc đang nhẩm tính
tài sản của mình.

Hiện giờ hắn có một trăm triệu, đợi lát nữa chắc viên đơn kia cũng bán được
hai trăm triệu, thì mình đã có ba trăm triệu, trên người hắn còn có năm viên
đơn, cứ cho là mỗi viên một trăm triệu tổng cộng là năm trăm triệu.

– Tám trăm triệu.

Sau khi Diệp Mặc nhẩm tính tài sản của mình thì hét lên một con số.

– Tám trăm triệu lần một.

Tịch Ô Sơn biết rằng ‘thanh hoa hanh diệp cỏ’ rất quý giá, có thể bán được tám
trăm triệu thì cũng không tệ rồi, nhưng cái giá này so với giá tối đa thì cũng
còn kém xa.

– Hừ.

Một giọng lạnh lùng truyền đến, Diệp Mặc giật mình, hắn biết tiếng hừ đó là
dành cho hắn. Người này quả lợi hại, nhưng vì thế mà hắn phải bỏ cuộc thì hắn
không cam lòng. Nhưng nếu hôm nay tại cuộc đấu giá này mà đắc tội với người
đó, người mà hắn đắc tội đã quá nhiều. Một Độc Lang hắn không sợ, nhưng lại
đến thêm một kẻ còn lợi hại hơn cả Độc Lang, hắn thật sự bị nguy hiểm rồi.

– Một tỷ.

Lão già nọ hừ một tiếng lạnh lùng, không hề ngưng ra giá, mà còn đưa giá lên
tới mười tỷ.

Diệp Mặc thầm rên rỉ, những kẻ này từ sáng đến chiều không lộ diện, thì rốt
cục bọn họ vơ vét tiền của ở đâu thế, một tỷ đó, ở Hoa Hạ có mấy ai dám tùy
tiện lấy ra một lúc một tỷ tiền mặt chứ.

Cho dù là Bill, tài sản của ông ta cũng chỉ là những cổ phiếu mà thôi, tuy
rằng lấy ra một tỷ đối với ông ta cũng không là gì, nhưng mà, trên thế giới
này có mấy Bill, đừng nói chi là Hoa Hạ.

– Tỷ hai.

Có người lại ra giá, Diệp Mặc đã thật sự từ bỏ rồi, đừng nói chi đến chuyện
sau khi mua được rồi bị người khác nhớ mặt, cho dù là không nhớ thì hắn cũng
không có nhiều tiền đến thế.

Về lần ra giá vừa rồi, Diệp Mặc cảm thấy mình hơi lỗ mãng, chỉ là ‘thanh hoa
thanh diệp thảo’quá cuốn hút người khác.

– Tỷ rưỡi.

Lão già nọ thấy có kẻ ra giá, khẩu khí có vẻ không thoải mái, lập tức cho lên
thêm ba trăm triệu.

– Hai tỷ.

Người phía sau lưng tuyệt đối không nhường nhịn.

– Lão già Hạ, ông nhất định tranh giành Liễu Thanh La với tôi sao.

Ông lão kia đã thấy giá lên tới hai tỷ, giá đã cao hơn hẳn Liễu Thanh La rồi,
trong lòng có vẻ không vui.

Người đàn ông ra giá phía sau đeo một chiếc mặt nạ đen, bây giờ thấy có người
gọi tên mình thì cười lạnh lùng, kéo chiếc mặt nạ ra,

– Trương Chi Hối, cây Liễu Thanh La này nhà họ Hạ chúng tôi quyết lấy bằng
được, xin hãy nể mặt một chút.

Trương Chi Hối biết rằng chỉ dựa vào khả năng của mình mà tranh Liễu Thanh La
với nhà họ Hạ thì không được, tuy hơi bực bội nhưng cũng chỉ biết bất lực ngồi
xuống. Cuối cùng cây Liễu Thanh La đã bị người nhà họ Hạ mua với giá hai tỷ
khiêng đi mất, tuy Diệp Mặc cũng không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm gì
hơn.

Trong lòng hắn nghĩ cái lão già Hạ này không biết có phải là người trong gia
tộc Hạ Thị mà Mạc Khang đã nói đến không, nếu như đúng là vậy, thì mình phải
tìm ra, cho dù là đi ăn trộm cũng phải trộm cái cây đó về.

Cái thứ tiếp theo đây, Diệp Mặc mới biết cái gì là thật sự quý giá, một cuốn
bí kíp cổ võ địa cấp được hét giá trên trời năm tỷ, một cây Thái Át thần kiếm
mà tương truyền Lữ Động Tân đã dùng qua cũng được ra giá bốn tỷ. Thậm chí ngay
cả dạ minh châu cũng bán đấu giá, cũng là bắt đầu ra giá từ hai tỷ trở lên

Lúc này Diệp Mặc mới ngầm than thở, cái một trăm triệu của hắn không đủ để
người khác nhét kẽ răng nữa là. Giá trị của ‘Thanh hoa thanh diệp thảo’ người
khác không biết, nếu như biết được thì giá cả lên tới chục tỷ thì cũng bình
thường. Cái gì gọi là kẻ có tiền, hôm nay Diệp Mặc đã được hiểu biết về những
kẻ có tiền.

Trong lòng hắn cũng hơi bực bội, không chừng trong những kẻ đến đây hắn là kẻ
nghèo nhất, đến những tiểu ni cô kia cũng giàu có hơn hắn.

Diệp Mặc không biết những món tiền khổng lồ kia đều là tiền dành dụm của môn
phái trong nhiều năm, tiền đối với những môn phái kia đều chẳng là gì cả, chỉ
sợ cho dù có đem hết tiền ra, cũng chỉ có thể đổi lại một vài thứ tiêu dùng mà
thôi. Đối với họ, muốn kiếm tiền cũng dễ thôi, nhưng các bảo bối muốn có được
thì còn phải tùy duyên số.

– Ha ha ha, nội thương của tôi đã khỏi rồi, thật là một loại thuốc tốt.

Miêu Tuyền sau khi mua ‘Liên sinh đan’ liền đứng phắt dậy hưng phấn nói.

Xung quanh lại trở nên yên ắng, thương tích của Miêu Tuyền ai cũng biết, không
ngờ một viên ‘liên sinh đơn’ lại có thể chữa khỏi cho y. Lại có người bắt đầu
thấy hối hận, cái họ đang nghĩ, một viên ‘Trú nhan đan’ đã bỏ lỡ thì không nói
làm gì, viên thứ hai cũng bỏ lỡ mất.

Cả hai lần những kẻ mua được đơn dược đều dùng tại chỗ, rất hiển nhiên đã
chứng minh rõ ràng tác dụng của thuốc.

– Vật đấu giá tiếp theo là một thứ đã được bán trước, cái thứ này lúc bắt đầu
đã bán được một lần, mọi người chắc cũng đoán được rồi. Đó là ‘trú nhan đơn’,
lần đấu giá này sẽ bán viên thứ hai. ‘Trú nhan đơn’ vừa mở giá là một trăm
triệu, mỗi lần ra giá…

Lời của Tịch Ô Sơn còn chưa dứt, thì bên dưới đã ồn ào cả lên.

Đã thấy tác dụng của viên ‘trú nhan đơn’ đầu tiên, thì viên thứ hai đương
nhiên là không cần phải nói, toàn thể những người có mặt đều rất hưng phấn,
không ai muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này cả. Lúc cuối buổi đấu giá, là lúc cao
trào nhất.

Chỉ là rất nhiều người đã cạn túi, dù gì thì tiền mang theo cũng đã xài rồi.
Tuy biết rằng viên ‘Trú nhan đơn’ không có gì so sánh được, là vô giá, nhưng
đã không còn tiền để tranh giành nữa.

Diệp Mặc thờ ơ, cho dù viên ‘trú nhan đơn’ có bán được giá cao đi nữa, hắn
cũng không thèm quan tâm, cái hắn cần không phải là tiền, mà là ‘thanh hoa
thanh diệp thảo’.

– Tôi ra hai trăm triệu.

Người đầu tiên ra giá lại là tên lão già Hạ nãy tranh với Trương Chi Hối, Diệp
Mặc thấy ông ta ra giá, thì hơi giật mình, lập tức đứng phắt dậy.

Những người xung quanh thấy Diệp Mặc đứng dậy, thì đều thấy khó hiểu, Diệp Mặc
đi ra phòng bên cạnh, khi muốn đi vào trong, thì lập tức có người cản Diệp Mặc
lại,

– Chào anh, trong thời gian diễn ra cuộc đấu giá, không cho phép ai vào đây,
nếu muốn đi ra thì được.

– Để cho anh ta vào.

Lúc Diệp Mặc định nói là mình muốn tìm gặp lão có râu dê, thì không ngờ bị lão
nhìn thấy, mới kêu hắn vào.

Diệp Mặc đi vào phòng trong của khu đấu giá, lão đã cười tươi rót cho Diệp Mặc
một ly trà, nói rất khách khí:

– Mời anh dùng trà.

Diệp Mặc biết tại sao ông ta lại khách khí với mình, bởi vì ông ta rất thích
các loại thuốc của mình. Nhưng lão không vội vàng, Diệp Mặc thì vội. Hắn không
có thời gian nói năng nhảm nhí, nên đã nói ngay:

– Ông Hoàng, tôi muốn tự mình bán viên ‘trú nhan đơn’ của mình, điều kiện gì
ông cứ nói.

Diệp Mặc nghĩ cùng lắm là lấy thêm một viên ‘trú nhan đơn’ ra thôi.

Lão râu dê không vội vàng mà nói:

– Ông Mạc đến vì chuyện Liễu Thanh La đúng không?

Diệp Mặc biết rằng lão lúc nào cũng chú ý đến mình, cũng không bóng gió xa xôi
nữa, hắn trực tiếp nói:

– Không sai, tôi đến vì Liễu Thanh La, được hay không, ông Hoàng cứ nói một
câu, sau này tôi còn một lượng thuốc rất lớn để giao dịch, nếu không được thì
thôi vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.