Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 206: Lại sa và nguy hiểm.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 206: Lại sa và nguy hiểm.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Diệp Mặc…

Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu, nhận được dây chuyền đích thân Diệp Mặc làm, sự
vui mừng trong lòng cô như nổ tung. Cô đang muốn để Diệp Mặc giúp cô đeo dây
chuyền, lại nhìn thấy Diệp Mặc đưa tay luồng vào cổ áo cô, dọa cô kêu lên theo
bản năng, kêu xong cô liền lập tức hối hận.

Diệp Mặc kích động, hắn không ngờ phát hiện ra tay hắn đã chạm vào ngực Ninh
Khinh Tuyết, chạm vào tay chính là một thứ mềm mại và trắng mịn, suýt chút nữa
khiến hắn không thể kiềm chế được, nếu không phải Ninh Khinh Tuyết gọi hắn một
câu, nói không chừng hắn đã nắm lấy chú thỏ trắng trước ngực cô.

Hắn vội vàng thu tay về, có chút áy náy và xấu hổ mà nhìn Ninh Khinh Tuyết,
qua một lúc mới nói:

– Xin lỗi, thiếu chút nữa anh không kìm nổi mà sờ…

Mặc Ninh Khinh Tuyết đỏ bừng, trong lòng có chút tức giận, cái tên ngốc này,
sờ thì sờ nói ra làm cái gì kia chưa, chuyện này có thể nói được sao. Cô lại
lần nữa vùi đầu vào trong lòng Diệp Mặc, trong lòng thậm chí có chút chờ mong
lại có chút vui mừng lại có chút lo lắng, các loại mâu thuẫn cùng trào dâng.

Tuy nhiên rất nhanh cô liền kiên định ý nghĩ của mình, Diệp Mặc như vậy cho
thấy hắn cũng thích cô, bằng không chắc chắn hắn sẽ không như vậy. Ban đầu lúc
hắn giúp cô chữa thương, cởi quần áo cô ra cũng không thấy hắn đối với cô như
thế này. Bây giờ như vậy chính là cho thấy hắn thích cô.

Ninh Khinh Tuyết đợi một lúc lâu, lại không cảm thấy động tác của Diệp Mặc, cô
nghi hoặc ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Mặc chỉ đang nhìn cô, trên mặt vẫn còn
chút xấu hổ. Ninh Khinh Tuyết há miệng thở dốc muốn nói cô không để ý, nhưng
thực sự cô không nói được. Trong lòng không khỏi thầm mắng Diệp Mặc là tên
ngốc, lẽ nào chuyện này còn phải để cô mở miệng sao?

– Anh giúp em đeo lên.

Diệp Mặc phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người, cầm lấy sợi dây chuyền trong tay
Ninh Khinh Tuyết giúp cô đeo vào.

– Đẹp không?

Ninh Khinh Tuyết theo bản năng cúi đầu nhìn sợ dây chuyền trên cổ hỏi.

– Rất đẹp.

Diệp Mặc khen ngợi từ đáy lòng, sợi dây chuyền này được hắn luyền chế thành
trân châu trắng, đeo lên người Ninh Khinh Tuyết tôn lên cho cô, Ninh Khinh
Tuyết vốn có tướng mạo xinh đẹp, dưới sự phụ trợ của sợi dây này lại càng thêm
vẻ xinh đẹp lộng lẫy.

– Thực sự rất đẹp, Diệp Mặc cảm ơn anh.

Ninh Khinh Tuyết cúi đầu nhìn vòng cổ phát ra ánh sáng trắng, càng nhìn càng
thích.

Động tác của Ninh Khinh Tuyết vô tình khiến Diệp Mặc không có cách nào không
chế được, hắn nhớ tới Lạc Ảnh, cuối cùng nhịn được kích động, lấy nước và đồ
ăn sáng ra.

Hai người ăn sáng xong, Diệp Mặc thu dọn đồ đạc lại rồi cõng Ninh Khinh Tuyết
lên lưng, lại dùng vải buộc ở trên lưng mình lúc này mới chuẩn bị rời khỏi
đây.

Ninh Khinh Tuyết ghé vào trên lưng Diệp Mặc, cảm nhận được một sự an toàn thật
tâm ấm áp, cảm giác đó và một mình cô lần trước đi trong rừng rậm tối om cả
một đêm quả thực là một trời một vực.

– Anh cẩn thận một chút, ở đây còn có một thứ giống mèo đen, rất lợi hại.

Ninh Khinh Tuyết nhắc nhở.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười.

– Thứ đó tối hôm qua đã bị anh giết rồi. Không biết là động vật gì, tốc độ
rất nhanh. Tuy nhiên tối hôm qua là anh chủ động tìm nó, bởi vì nó suýt chút
nữa thì lấy mạng của em, vì thế tối qua anh ra ngoài trước tiên thì giết cái
thứ đó.

Hắn nói chuyện, trên lưng lại cảm nhận được cơ thể mềm mại của Ninh Khinh
Tuyết, trong lòng hắn hơi nóng. Diệp Mặc thầm nghĩ định lực của hắn đúng là
càng ngày càng kém, loại tâm tình này nếu đi tìm Trúc Cơ, một trăm phần trăm
là không thành công rồi.

Ninh Khinh Tuyết nghe thấy lời của Diệp Mặc trong lòng lại có chút ấm áp, cúi
đầu vâng một tiếng liền không nói gì nữa. Qua một lúc lâu cô mới tiếp tục nói:

– Kỳ thật lúc sáng em không hề tức giận, thực ra, thật ra… Em cũng rất thích…

Giọng nói của cô dần dần thấp xuống, cuối cùng đến Diệp Mặc cũng không nghe
thấy.

Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện lại lần nữa dừng lại bước chân. Hai thi thế máu
thịt mơ hồ không đủ tứ chi nằm dưới chân hắn, rõ ràng rơi từ trên vách núi
xuống không lâu.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, xem chừng nơi này lại có người tới rồi, hắn sợ
Ninh Khinh Tuyết thấy những thứ này sẽ sợ, lập tức nói:

– Khinh Tuyết, em nhắm mắt lại trước đi, sau khi chúng ta lên thì em mở mắt
ra.

Ninh Khinh Tuyết không cần Diệp Mặc nhắc nhở, cô ghé ở trên lưng Diệp Mặc sớm
đã nhắm hai mắt lại, chỉ cần ở cùng Diệp Mặc, những cái khác cô đều không lo
lắng.

Diệp Mặc đi tới nơi Ninh Khinh Tuyết đi xuống, thu dợi dây thừng dài vào trong
cái nhẫn. Sợi dây thừng này chất lượng cũng không tồi, không biết làm từ thứ
gì.

Nếu phía trên có người thì hắn phải cẩn thận một chút, nếu như đến thêm một
người giống như Biên Pha cao thủ Địa cấp, cho dù Diệp Mặc luyện tới luyện khí
tầng ba trung kì, phỏng chừng cũng không phải đối thủ của người ta, càng huống
hồ hắn còn cõng Ninh Khinh Tuyết.

Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn, một đám sương mù, ngoại trừ một chút ánh mặt trời
theo đám sương chiếu xuống, tất cả những thứ khác đều không nhìn thấy. Thực sự
không biết Ninh Khinh Tuyết xuống như thế nào nữa, một cô gái như cô lại có
thể đi tới bước này, bất kể cuối cùng hắn có thể tìm được Lạc Ảnh hay không,
Diệp Mặc cũng hạ quyết tâm, cả đời không thể để cô gái trên lưng này chịu một
chút thương tổn nào.

Tuy nhiên vách núi này đối với Diệp Mặc không có chút khó khăn nào, Diệp Mặc
cho dù là cõng Ninh Khinh Tuyết, hắn muốn đi lên thì cũng không phải chuyện
khó khăn gì. Dù sao hắn không giống với người tu luyện Cổ Võ vì hắn có Ngự
Phong Thuật.

Đây cũng là vì sao hắn và Biên Pha cùng rơi xuống vách núi, Biên Pha lại bị
hắn giết chết. Nếu như ở trên vách núi, hắn căn bản không phải là đối thủ của
Biên Pha, nhưng một khi hai người đều rơi xuống vách núi hắn lại có thể giết
được Biên Pha. Đây chính là sự khác biệt giữa người Tu Chân và người chỉ luyện
Cổ Võ.

Vách núi hơn một nghìn mét hơn nữa lại dốc đứng, nhưng đối với Diệp Mặc không
có bất cứ áp lực nào, hắn triển khai Ngự Phong Thuật, cả người giống như gió
thổi mà bay lên mấy trượng, rơi xuống một chỗ nhô lên trên mặt đá. Trên mặt đá
ở đây hơi dừng lại một chút, lại một lần nữa Ngự Phong Thuật lại dừng ở trên
một mặt đá cao hơn.

Sau vài chục lần như thế hắn đã lên được độ ấy trăm mét.

Ninh Khinh Tuyết cảm giác được gió nhẹ thổi qua, cô theo bản năng mở mắt ra
nhìn, lại phát hiện cô được Diệp Mặc cõng bay lên. Thậm chí đến sương mù của
vách núi đều ở dưới chân, nhất thời cô lại quên đi sự sợ hãi độ cao, trong
lòng có một sự kích động muốn bay lên.

Tuy nhiên rất nhanh cô liền cúi đầu xuống, lập tức cảm nhận được một sự choáng
váng, không ngờ cô đã bay lên cao như vậy rồi. Mà đỉnh núi này cao như vậy,
buổi tối hôm đó cô không biết xuống như nào, cô ngẫm nghĩ cũng cảm thấy sợ và
không thể tin nổi.

Ninh Khinh Tuyết khẳng định, nếu bây giờ lại để cô từ trên đỉnh núi xuống, cô
chắc chắn không dám làm như vậy mà tối hôm đó một mình cô lại làm chuyện như
vậy, càng nghĩ Ninh Khinh Tuyết càng cảm thấy đây không phải chuyện cô làm.

Cô ôm sát Diệp Mặc theo bản năng, ghé vào lưng Diệp Mặc, cô cảm thấy sự an
toàn cực độ, có lẽ chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến cô không bị
sợ hãi nữa.

Diệp Mặc cảm thấy động tác ôm sát của Ninh Khinh Tuyết, quay đầu nhìn cô nói:

– Đừng sợ, đỉnh núi rất có thể có người, chúng ta cẩn thận một chút.

– Vâng, cùng với anh em không sợ.

Ninh Khinh Tuyết lập tức trả lời.

Diệp Mặc nghỉ ngơi rồi lại một lần nữa thi triển Ngự Phong Thuật lại là liên
tục một trăm lần, lúc này mới lại dừng lại. Lúc này đỉnh núi đã mơ hồ truyền
đến âm thanh đánh nhau, Diệp Mặc thầm nghĩ quả nhiên có người, xem ra người
biết “Hồng Diệp Nam Thị” gì kia cũng không ít, không biết người đến lần này là
người có cấp bậc gì.

Lúc Diệp Mặc lại bay lên tầm một trăm mét nữa, thần trí của hắn đã có thể rõ
ràng quét đến hai người đánh nhau trên đỉnh núi.

Một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi, mắt tam giác, hói đầu. Một người khác lại là
một đạo cô chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, người cũng rất lạnh lùng. Nhưng
từng chiêu của chiếc phất trần trong tay đều đánh vào tên hói đầu, xuống tay
độc ác vô cùng.

Trường kiếm trong tay tên mắt tam giác kia thì không yếu thế so với cái phất
trần trong tay người phụ nữa, đường kiếm mà trường kiếm vẽ ra, không ngờ như
rất bình thường, hơn nữa không có chút khe hở nào.

Nhìn sự động thủ của hai người này, trong lòng Diệp Mặc lại âm thầm kinh hãi,
từ hai người đánh nhau, Diệp Mặc liền biết bọn họ không kém so với Biên Pha.
Hai cao thủ Địa cấp? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, chỉ cần một mình hắn đã
không xong lần này lại còn hai, nếu như bị phát hiện Diệp Mặc hắn chỉ còn con
đường chết.

Hai người đang đánh nhau dường như cũng cảm thấy thần thức của Diệp Mặc, không
ngờ đồng thời nhìn về vị trí dưới vách núi vị trí của Diệp Mặc, trong lòng
Diệp Mặc trầm xuống, thầm kêu không tốt rồi.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.