Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 195: Đoàn du lịch gặp nạn.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 195: Đoàn du lịch gặp nạn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn cả về phía mình, môt hồi lâu Ninh
Khinh Tuyết mới phản ứng trở lại, cô đưa tay ra chỉ một ngọn núi ở nơi xa và
nói:

– Hình như tôi nhìn thấy mé đằng trên kia có người, tôi muốn đi xem một chút

Dường như có liên quan tới việc Ninh Khinh Tuyết không thích nói chuyện, nhưng
lại chẳng ai nghi ngờ gì những lời của cô ấy.

Sau một lát, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mới lên tiếng:

– Nơi đó thôi bỏ đi, cô nhìn thì thấy không xa, nhưng nếu mà đi qua bên đó
thì lại là quảng đường rất dài. Hơn nữa nơi này lại là khu không người, chúng
ta chỉ là ở ngoài rìa, Khu không người của Thần Long Giá luôn rất nguy hiểm,
cho nên tốt nhất là không nên đi vào

– Có nguy hiểm gì, để tôi ra xem nào.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi sau khi nghe những lời của Ninh Khinh Tuyết,
ngay lập tức muốn thể hiện một chút, liền chạy mấy bước về phía trước, vẫn
ngoảnh đầu lại cười nói:

– Chỉ là lãng phí chút thời gian mà thôi, Thần Long Giá sớm đã không còn là
Thần Long Giá thủơ xưa rồi, đều nói là có người rừng, mọi người đã có ai từng
nhìn thấy người rừng chưa?

Thanh niên này vốn chỉ là nói giỡn chơi, không phải là thật sự muốn đi đến đó,
nhưng anh ấy vừa định quay người trở lại liền cảm thấy dưới chân trống rỗng,
không ngờ cả người anh ta rơi cả xuống dưới. Cũng may anh ta phản ứng nhanh,
liền vươn tay ra bám vào thành miệng của cái hố rơi vào.

Lúc đó đã có mấy người kịp phản ứng lại, vội vàng đi lên trước kéo thanh niên
này lên.

Người thanh niên này nhìn vào cái động tối om om, sợ toát mồi hôi khắp người,
hồi lâu mới định thần trở lại và nói:

– Hố gi đây, đây mà rơi xuống chắc đã không còn mạng rồi

– Không xong rồi, lui lại mau, ở quanh đây vẫn đang bị nứt.

Lại là một thanh niên phát hiện ra xung quanh chỗ mấy người đứng đang rạn nứt.

Mấy người sợ tới mức không dám tiếp tục ở lại, vội vàng lui về sau, lúc mọi
người mới vừa ra khỏi thành miệng hố, thì cái hố mới vừa nứt lại một lần nữa
phát ra một tiếng nổ ‘uỳnh’ lớn, một cái miệng hang to hơn đen hơn lại xuất
hiện trước mắt mọi người.

Trong cửa động phát ra những tiếng rên rỉ nghe đến rợn tóc gáy. Nhìn vào bên
trong chỉ là một khối đen xì xì, không thể nhìn thấy bất kỳ một vật gì cả, nó
đáng sợ giống như cái miệng của một gã khổng lồ vậy.

– Đây là cái gì?

Một thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi nhìn thấy một hang động tự nhiên tối om om,
lại còn nghe thấy những âm thanh đáng sợ phát ra từ bên trong, sợ đến mức vừa
nói vừa run lập cập.

Người đàn ông trung niên lúc nãy, lại một lần nữa lên tiếng.

– Đây có lẽ là hố trời của Thần Long Giá, nghe nói ở những khu không người
của Thần Long Giá rất nhiều những hang động kiểu này, và còn cả những khu
xương mù nữa, đều là những nơi vào được mà không ra được. Không ngờ chúng ta
lại gặp phải, nhanh rút về sau.

Nghe được những lời người đàn ông trung niên nói, mọi người vội vàng lùi hết
phía sau, Ninh Khinh Tuyết cũng hớt hải cùng với mọi người lên đến chỗ cắm
trại.

Mãi đến khi mọi người đều về hết chỗ cắm trại, thì mọi người ở đó mới thở phào
nhẹ nhõm.

Sau khi về đến chỗ lều ở, lập tức liền có người hỏi.

– Hố trời lại bị chúng ta bắt gặp đúng là thật trùng hợp. Nhưng bên trong đó
có những âm thanh rên rỉ, là cái gì vậy?

Người đàn ông trung niên kia lại nói với một thái độ nghiêm túc.

– Không phải là trùng hợp đâu, Hố trời ở Thần Long Giá rất nhiều, hơn nữa rơi
xuống cơ bản là không có khả năng sống xót. Tôi cho rằng những âm thanh đáng
sợ đó là tiếng vang được tạo ra bởi gió ở bên trong hang động

Người thanh niên suýt chút nữa rơi xuống hố trời hồi nãy, vẫn còn chưa định
thần trở lại, lúc đó mọi người nói chuyện một lúc, anh ta mới từ từ thở phào
nhẹ nhõm. Lúc này mới lên tiếng

– Ban nãy suýt chút nữa là nộp mạng rồi, chẳng trách người mất tích ở Thần
Long Giá lại nhiều đến thế, chúng ta vừa nãy chỉ là ở vòng ngoài thôi, chứ nếu
mà đi vào cả thì mười người chắc tám chín người chẳng còn mạng đi ra.

– Hư, ban nãy không phải anh nói là không có nguy hiểm gì, chỉ là lãng phí
chút thời gian hay sao?

Lập tức liền có người nói phản lại.

Người thanh niên này mất mặt nói:

– Xem ra là kiến thức của tôi còn quá hạn hẹp.

Thùy Linh lúc này cũng nghiêng nét mặt khó coi đi qua nói:

– Công ty du lịch vừa mới thông báo chúng ta lập tức phải rời khỏi đây, hủy
bỏ kế hoạch du lich khu không người của Thần Long Giá. ”

Thật không ngờ lại không ai phản đối, đoàn du lịch trải qua lần sợ hãi ban
nãy, tất cả đều cảm thấy nguy hiểm không phải là chuyện đơn giản

Hơn hai mươi người vừa thu dọn xong ba lô liền nghe thấy nơi phía sau hố trời
truyền lại những âm thanh ghê rợn, đây hoàn toàn không phải là những âm thanh
của gió trong động tạo ra.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu người đàn ông trung niên kia mới lên
tiếng:

– Đi nhanh, tiếng nổ vừa rồi hình như là hướng về phía này. Những nguy hiểm
không tên ở Thần Long Giá quá nhiều, chúng ta không thể lường trước được đâu,
rời khỏi đây hãy nói.

Không một ai phản đối, hơn hai mươi người vội vàng chạy nhanh ra ngoài

Mặc dù trời đã tối, nhưng mọi người chạy vẫn rất nhanh, may mắn là vốn dĩ đóng
trại tại mép ngoài của khu không người, nên khi trở ra bên ngoài cũng không
tốn bao nhiêu thời gian.

Sau khi rời khỏi khu không người, tất cả mọi người mới từ từ bình tĩnh trở
lại.

– Điểm lại số người, chúng ta lập tức sẽ đi đến điểm du lịch gần nhất để dựng
trại.

Người đàn ông trung niên đó lập tức nói.

Thúy Linh mặc dù là hướng dẫn viên, nhưng lúc này cô thể hiện rõ vẻ mặt căng
thẳng. Nghe thấy người đàn ông trung niên nói vậy, Thúy Linh lập tức điểm lại
số người.

– Hai mươi mốt người, thiếu mất một người.

Giọng nói của Thúy Linh có chút run run, rõ ràng là cô ây hiểu được thiếu một
người có nghĩa như thế nào.

Người đàn ông trung niên lập tức nói:

– Tôi đếm lại xem sao, 1, 2… quả nhiên là thiếu một người, mọi người xem
xem ai vẫn chưa ra, lập tức báo cảnh sát, bây giờ chúng ta không thể đi vào
trong này nữa, trong này cực kỳ nguy hiểm.

– Chương cường chưa đi ra.

Ngay lập tức có người phát hiện ra người bị rớt lại trong rừng cây là ai.

– Chính là thanh niên vừa trèo ra khỏi Hố Trời ?

Người trung niên ngay lập tức phát hiện ra ai là Chương Cường.

– Tại vì sạo lại cứ là hắn không đi ra ? Có lẽ nào là có liên quan đến Hố
Trời?

Trong đám đông đã có người hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi nhưng
lại không ai dám hỏi

Mọi người có mặt tại đó đều chìm vào yên lặng, không có ai đề nghị là đi vào
tìm Chương Cường, bởi việc này xem ra cũng có chút nguy hiểm.

– Tôi nghĩ có thể Chương Cường do lúc nãy sợ hãi quá, khi chạy ra ngoài chạy
lạc đường cũng không chừng.

Người đàn ông trung niên nói xong đến mình cũng không hoàn toàn tin. Nhiều
người như thế này đều không lạc đường, chỉ có y lạc đường.

Thúy Linh có chút hoảng sợ nói:

– Bây giờ làm thế nào? Chúng ta lại đi vào tìm anh ấy nữa không?

Không có người trả lời, việc Hố Trời lúc nãy đã làm cho tất cả mọi người đều
kinh hãi rồi, bây giờ lại trở vào đi tìm một người, mọi người đều không có cái
gan này.

– Đợi đội tìm kiếm cứu nạn lại đây rồi hãy tính.

Trong đám đông đã có người lên tiếng, không ai tình nguyện vì một người không
quen biết mà đi vào chỗ nguy hiểm. Đến ngay cả người đàn ông trung niên cũng
im lặng, xét cho cùng sự việc xảy ra ban nãy đã làm ọi người quá kinh hãi rồi.

Ninh Khinh Tuyết im lặng đi theo mọi người đến điểm du lịch gần nhất, lúc mọi
người đi vào trong khách sạn, đội cứu hộ đã đi vào tìm kiếm rồi. Có hai thành
viên trong đoàn du lịch xung phong đi cùng theo đội tìm kiếm cứu nạn vào
trong.

Ninh Khinh Tuyết cuối cùng cũng coi như đã hiểu được sự nguy hiểm của Thần
Long Giá, ban nãy thậm chí trong đầu cô đã từng nảy sinh ý nghĩ đi đến bên bờ
vực dưới đó để xem, bây giờ xem ra có lẽ cô vẫn chưa đi đến được đó thì cái
mạng nhỏ bé của cô đã không còn nữa rồi. Việc này không thể dựa vào dũng khí
là có thể đạt được, có lúc cần phải có thực lực, ít nhất thì bây giờ cô ấy
không có được cái thực lực này.

Không thể đi qua xem được người kia rốt cuộc có phải là là Diệp Mặc hay không,
tâm trạng của cô cũng không thể bình tĩnh trở lại được, vốn dĩ ra ngoài là để
cho khuây khỏa, muốn cất giấu đi hình anh của Diệp Mặc, thậm chí còn muốn giấu
vào nơi sâu nhất của trái tim, nhưng cô lại phát hiện ra rằng tâm trạng càng
phiền não hơn, mà hình ảnh của Diệp Mặc thì lại cứ hiển hiện trước mắt, thậm
chí giây phút hắn rơi xuống vực lại càng lúc càng rõ ràng.

‘Là tự mình đã suy nghĩ nhiều quá sao? Nhìn người khác lại thành anh ấy. Tự
nhiên anh ấy đi đến nơi đó làm cái gì?’ Ninh Khinh Tuyết lại một lần nữa nghĩ
đến cái hộp thuốc nhỏ của Diệp Mặc, có thể là anh ấy đi hái thuốc

Hướng dẫn viên du lịch Thúy Linh đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, từ ngày làm
hướng dẫn viên du lịch đây là lần đầu tiên cô gặp phải sự việc có người mất
tích.

– Thùy Linh, tôi muốn hỏi cô một việc, công ty của cô có máy băng trực thăng,
có phải cũng có thể thuê để sử dụng vào việc tìm kiếm cứu nạn được đúng không?

Ninh Khinh Tuyết tìm đến chỗ Thúy Linh, để hỏi đến chuyện máy bay trực thăng
cứu người.

Thúy Linh lắc đầu nói:

– Thường mà nói thì công ty rất ít huy động đến máy bay trực thăng, cho thuê
thì lại càng không thể. Bởi vì huy động đến máy bay trực thăng không phải là
một việc đơn giản, đầu tiên là phải xác định được đối tượng tìm kiếm, chủ yếu
nhất vẫn là phải đề nghị phê chuẩn. Nếu không thì máy bay trực thăng không thể
tùy tiện huy động được.

Ninh Khinh Tuyết đã hiểu ra, nói trắng ra, cái trực thăng này chỉ là cái chiêu
bài để ọi người yên tâm hơn một chút mà thôi. Nếu có chuyện xảy ra thật, vẫn
là chẳng thể giúp được tích sự gì cả. Càng không thể nói chỉ là cô thầm cảm
thấy người đó là Diệp Mặc, chính xác có phải là Diệp Mặc hay không, đến bây
giờ bản thân cô cũng không biết.

Xảy ra chuyện thế này, đã không còn ai còn tâm trạng để lại đi du ngoạn nữa.
Đến ngày thứ hai đoàn du lịch liền về lại Du Châu, Ninh Khinh Tuyết không về
lại Du Châu với mọi người, mà là trực tiệp về lại Ninh Hải. Cô biết rằng chỉ
dựa vào thực lực của bản thân mình muốn đi đến chỗ bờ vực đấy chỉ là vọng
tưởng. Hơn nữa, cô cũng vẫn chưa khẳng định người đó chính là Diệp Mặc. Hoặc
có lẽ là trong đầu của cô đã nghĩ về hình ảnh của Diệp Mặc nhiều quá, đến nỗi
một cái bóng cũng cho rằng đấy là Diệp Mặc.

Thì cứ cho là có thể đi qua thật, người đó cũng chính xác là Diệp Mặc, từ bờ
vực cao như thế mà rơi xuống, cũng chỉ có chết. Mặc dù cô rất muốn gọi trực
thăng trợ giúp, nhưng cô lại không thể nói rõ được rốt cuộc người phải tìm
kiếm kia là ai. Nếu như Uyển Thanh có mặt thì tốt biết mấy, bố cô ấy có lẽ có
thể giúp được, ngay cả khi không cần nói rõ ra là ai.

Mục đích chính mà Ninh Khinh Tuyết trở về Ninh Hải là muốn xác định một chút,
người mà mình nhìn thấy có phải là Diệp Mặc hay không. Mặc dù cô cũng không
dám khẳng định là Diệp Mặc sẽ đến Ninh Hải, nhưng cô vẫn muốn đến trường học
của Diệp Mặc xem qua, bởi vì bây giờ có lẽ cũng là lúc nhận bằng tốt nghiệp
rồi, cũng có lẽ Diệp Mặc sẽ quay về trường học để nhận bằng tốt nghiệp thì
sao. Còn một lý do khác là cô muốn tìm Tô Tĩnh Văn hỏi chút việc.

Ninh Khinh Tuyết về đến Ninh Hải, nhìn thấy khóm cỏ của mình ở trong vườn đang
lớn rất tốt, cũng xem như là nhẹ nhõm hơn một chút. Xem ra Hứa Vi cũng tận tâm
chăm sóc khóm cỏ của mình. Nhưng rất nhanh Ninh Khinh Tuyết liền phát hiện ra
có điểm gì đấy hơi khác, cô phát hiện ra bên cạnh khóm cỏ của mình còn có rất
nhiều mầm cỏ non, là ai khi nào đã trồng nhiều cỏ non lên đấy thế? Không đúng,
đám cỏ non này với khóm cỏ của minh là cùng một loại, chỉ là nhìn có vẻ là
phát triển không được tốt cho lắm.

Lúc nhìn thấy đám cỏ non ấy, tâm trạng của cô bất ngờ bị kích động, là Diệp
Mặc đã trở về sao? Ninh Khinh Tuyết thậm trí còn cảm thấy nhịp thở của mình có
chút nhanh hơn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.