Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 193: Sinh tử một đường.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 193: Sinh tử một đường.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc biết mình đã bị Biên Pha phát hiện ra, có ẩn náu thêm cũng không có
tác dụng gì, hắn đứng ra từ phía sau hòn đá.

Tuy Biên Pha biết là phía sau có người đang ẩn náu nhưng lúc Diệp Mặc đứng ra,
anh ta cũng ngạc nhiên một chút, anh ta không ngờ rằng Diệp Mặc lại trẻ như
vậy, xem ra chỉ chừng hai mươi đổ lại.

– Cậu từ đâu đến?

Biên Pha quan sát Diệp Mặc một lượt rồi hỏi

Lúc nãy nếu không phải tên tóc dài nói anh đang theo dõi ông ta thì anh có lẽ
sẽ không phát hiện ra Diệp Mặc, tên tóc dài cũng thuộc dạng óc heo, theo dõi
mà lại có thể theo dõi từ phía trước à.

Lúc nãy sở dĩ anh có thể giết hai người trong khoảng thời gian ngắn là vì lợi
dụng sự sợ hãi của hai người họ về tài nghệ của anh, nếu hai người họ thật sự
cùng nhau liều mạng xông lên, cứ cho là cuối cùng anh vẫn giết được hai người
họ nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Mà người thanh niên trước mặt có
thể theo dõi hai người đó mà không bị phát hiện thì có thể thấy thân thủ có lẽ
cũng không tầm thường, cho nên thấy Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy nên anh ta mới
cảm thấy ngạc nhiên.

Diệp Mặc so sánh đao pháp của Biên Pha và người đàn ông gặp ở trước sân nhà họ
Diệp thì phát hiện đao pháp của Biên Pha đã đạt đến cảnh giới khác, so với
người đàn ông mà hắn gặp lúc đầu không chừng còn cao tay gấp mấy lần.

Hắn thật sự không muốn phải giao đấu với người như vậy, nếu có giao đấu thì
Diệp Mặc cũng không muốn phải giao đấu ở đây, nhưng hắn biết gặp được Biên Pha
ở đây còn nghe nói đến “Hồng diệp nam thị” thì dựa vào sự tàn ác của Biên Pha
chắc chắn sẽ không cho hắn ung dung rời khỏi nơi này.

– Nếu tôi nói tôi tới Thần Long giá du lịch thì anh có tin không?

Diệp Mặc liếc nhìn xung một lát, ở đây rất khó chạy thoát, trừ đường lên núi
ra thì những chỗ khác đều là vách đá.

Biên Pha cười mỉm, mặt không chút biểu hiện nói

– Tôi tin, có điều chuyện này không có tác dụng gì cho cậu cả, xem đao của
tôi đây.

Lời vừa dứt, thanh đao trên lần nữa tạo thành một quần sáng trắng càn quét về
phía Diệp Mặc, cứ cho là Diệp Mặc phản ứng được thì cũng không thể trong thời
gian đầu có thể cảm giác được đao của anh ta đã chém ra.

Sắc mặt Diệp Mặc biến đổi, thân người xoay gấp mấy lần mới có thể thoát khỏi
một đao nguy hiểm này. Còn ánh sáng quét về phía chỗ lúc nãy mà Diệp Mặc đứng
tạo ra một dấu vết rất sâu, có thể tưởng tượng nếu như một đao lúc nãy chém
trúng Diệp Mặc thì hắn đã bị phân ra hai mảnh rồi.

Diệp Mặc đứng xa về phía đỉnh núi, nhìn chăm chăm vào Biên Pha nhưng con mắt
từ đầu đến cuối đều tập trung vào chuyển động tay của anh ta, hắn không ngờ
rằng loại người như Biên Pha khi đối phó với một người không quen biết như hắn
lại phải dùng đến thủ đoạn đánh lén, có điều nếu có như vậy thì hắn cũng không
tức giận gì, đối với hắn trong lúc chiến đấu bất luận dùng thủ đoạn gì chỉ cần
giết được đối phương thì xem như đã thắng.

Có điều Diệp Mặc đối với Biên Pha lại càng e sợ hơn, con người này không những
lợi hại mà còn bất chấp thủ đoạn hơn nữa cũng không xem thường đối thủ nào cả.
Có thể nói Biên Pha là một đối thủ khó đối phó nhất mà hắn đã gặp, có thể hôm
nay trên đỉnh vách đá này chính là nơi chôn thây của Diệp Mặc.

– Khá lắm, còn tránh được một đao này

Ánh mắt của Biên Pha lộ chút kinh ngạc, có điều nhanh chóng trở lại bình
thường, sau câu nói đó, thanh trường đao trên tay lại lần nữa hóa thành luồng
sáng trắng hướng về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc luôn chú ý đến động tác của Biên Pha, thấy anh ta động thủ lần nữa,
biết được mình không có vũ khí là một thiệt thòi lớn, chưa cần nói đến tài
nghệ của Biên Pha cao hơn hắn, cứ cho là ngang tài ngang sức mà không có vũ
khí thì muốn chiến thắng Biên Pha cũng rất khó. Cách duy nhất chính là tìm cơ
hội chạy xuống đỉnh vách đá để thoát thân.

Lần chém này của Biên Pha không phải là một đao mà là bảy đao, bảy đao kết
thành một dải, phong tỏa hết bốn hướng chạy thoát thân của Diệp Mặc.

Diệp Mặc tiện tay lấy ra cây roi dài của Nhàn đạo nhân, có thể khẳng định, nếu
không phản xạ thì cho dù là mấy cái Diệp Mặc cũng sẽ chết, cứ cho là kịp phản
xạ thì một luồng đao phát ra thì cây roi dài trên tay Diệp Mặc cũng đứt thành
mấy khúc, còn phần roi còn lại so với thanh trường đao của biên pha cũng không
dài hơn là mấy.

Cây roi dài này của Nhàn đạo nhân cũng được xem là một loại vũ khí công kích
có chất liệu tốt nhưng dưới lưỡi đao của Biên Pha thì cũng giống như những
loại da bình thường, vẫn bị chém thành từng đoạn.

Nếu không phải có sợi roi da này đỡ lấy mấy đao thì Diệp Mặc lúc này có lẽ đã
bị chém đứt đoạn rồi. Có thể nói từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ Diệp Mặc chỉ
bị Biên Pha đánh tới tấp, quần áo trên người hắn đã bị chém tới tơi tả cả, bắp
thịt săn chắn cũng bị nhiều nhát chém, nhìn rất đáng sợ.

Nhưng Diệp Mặc biết, đây chỉ là lần công kích đầu, con người Biên Pha này thật
quá đáng sợ. Chênh lệch có một bậc chẳng lẽ lại có sự khác biệt xa đến vậy?
Nếu hắn vẫn đang luyện khí tầng thứ hai thì sớm đã bị giết chết rồi. Nếu bây
giờ Diệp Mặc không tìm cách chạy trốn thì cuối cùng hắn chỉ có một con đường
chết.

Biên Pha công kích lần hai, chưa thể giết được Diệp Mặc, anh ta dừng tay lại
rồi nhìn một cách lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một hồi lâu rồi hỏi

– Rốt cuộc cậu là ai mà lại có thể tránh được liên hoàn thất đao của tôi? Còn
cái roi dài của cậu từ đâu mà có? Nói.

Diệp Mặc cười lạnh, tuy Biên Pha lợi hại hơn hắn rất nhiều nhưng anh ta cũng
không phải cái gì cũng biết, lúc nãy cái roi dài của Nhàn đạo nhân đã bị anh
ta chém đứt có điều hắn đã tìm thấy nhược điểm của Biên Pha.

Biên Pha nhất định chỉ nâng cấp chưa được bao lâu, liên hoàn thất đao của anh
ta tuy lợi hại nhưng giữa mỗi đao lại có một khoảng cách nhỏ, mà khoảng cách
nhỏ này lại cho Diệp Mặc một tia hy vọng, nếu không có khoảng cách này thì cho
dù Diệp Mặc có cây roi dài thì cũng bị anh ta giết.

– Ít nói lời dư thừa đi, muốn đánh thì đánh

Diệp Mặc bình ổn lại chân khí, trong lòng lên kế hoạch tìm cách làm cách nào
lợi dụng sức đao của mình để cho anh ta trở tay không kịp, sau đó thừa dịp
chạy thoát than.

– Được, tôi xem thử cậu có thể kéo dài được bao lâu

Biên Pha hừ một tiếng lạnh lùng, trường đao trên tay biến hóa lần nữa, tạo
thành một luồng sang trắng, người và đao đều xông về hướng Diệp Mặc.

– Ninh Khinh Tuyết, cô đang xem gì vậy?

Giờ đã nửa đêm rồi, hướng dẫn viên Thúy Linh phát hiện ở nơi xa xa Ninh Khinh
Tuyết nhìn chằm chằm vào một hòn đá lớn, cô chạy qua hỏi

– Cô nhìn xem cái này

Ninh Khinh Tuyết chỉ vào tảng đá to nhất nói với giọng kinh ngạc

– Ý

… thì ra là bóng của hai người đang đánh nhau, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Thần
Long Gía cũng có thành phố ảo ảnh trên biển? Không đúng, đã dừng lại rồi.

Thúy Linh nói tới đây thì thấy bóng của hai người đang đấu với nhau đã tách
ra, mỗi người đứng một bên.

– Lại đánh tiếp nữa rồi

Thúy Linh lại thấy hai bóng người này lại đánh với nhau thành một chỗ, cô làm
hướng dẫn viên mấy năm rồi nhưng trước giờ chưa hề thấy qua tình trạng này.

Thúy Linh quay lại nhìn Ninh Khinh Tuyết một hồi phát hiện Ninh Khinh Tuyết
rất chú tâm vào hai bóng người đang đánh nhau này, thần sắc dường như có chút
gì đó kích động.

Hướng dẫn viên Thúy Linh không hề chú ý đến mà chỉ nói

– Nếu như ở Vô Lượng Sơn thì tôi chắc rằng mình đang xem một cặp thần tiên
đang luyện kiếm dưới ngòi bút của Kim Dung. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, tôi
phải kêu mọi người tới xem.

Nói xong Thúy Linh vội vàng đi gọi người

Ninh Khinh Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào hòn đá to nhất có hiện bóng người, tim
của cô đang đập loạn cả lên dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô đã cảm nhận
được một trong hai người là Diệp Mặc, cái thân người và động tác đó, quả thật
giống hệt người mà cô vẫn thường mơ thấy trong mộng, chẳng lẽ do cô đã quá nhớ
sao?

Nếu không phải lúc nãy Thúy Linh cũng nhìn thấy thì Ninh Khinh Tuyết còn tưởng
mình đang bị hoa mắt hoặc là tại cô đang nhớ Diệp Mặc quá nên mới có ảo giác
này.

Thành phố ảo ảnh ư? Ninh Khinh Tuyết bỗng nghĩ bóng dáng này không biết có
thật là hai người đang đánh nhau không, sau đó mặt trời đã chiếu khúc xạ tới
đây?

Bóng hai người đang đánh nhau chiếu trên tảng đá dần dần mờ nhạt, sau đó dần
chuyển qua tảng đá lớn bên cạnh, cuối cùng biến mất.

Trái tim của Ninh Khinh Tuyết bắt đầu đập thình thịch, vội vàng lấy chiếc kính
viễn vọng đang treo trước ngực nhìn khắp nơi, cô cảm thấy một trong hai người
thật sự là Diệp Mặc, thậm chí cô cảm giác được chắc chắn là hắn, dáng người
Diệp Mặc đã vô số lần hiện lên trong đầu cô, cô tuyệt đối không nhìn lầm.

Kính viễn vọng của Ninh Khinh Tuyết chưa xem được bao lâu thì lập tức như bị
sét đánh, cô thật sự trông thấy ở một ngọn núi xa xa có hai dáng người mơ hồ
đang đánh nhau.

Đúng thật, là thật, là anh thật sao Diệp Mặc? Sao anh lại ở đây? Trong lòng
Ninh Khinh Tuyết đang gào thét, cô trách mình không thể bay nay đến vách núi
kia để giúp Diệp Mặc một tay, nếu có thể nhặt một viên đá ném cho tên đối thủ
của Diệp Mặc một cái thì hay quá nhưng cô biết ở đây cách rất xa với đỉnh vách
núi mà họ đang đánh, tuy hôm nay ánh sáng rất tốt, sương mù cũng ít, một khi
sương xuống cô thậm chí sẽ không nhìn thấy được đâu là đâu nữa.

Ninh Khinh Tuyết cầm lấy kính viễn vọng mà tim đập thình thịch, có điều cô chỉ
có thể nhìn thấy bóng hai người trong kính viễn vọng mà không hề có cách nào
để giúp cả.

Tuy Diệp Mặc đã tìm được cách tránh được đao pháp của Biên Pha nhưng nhát chém
lần thứ ba giáng xuống thì trên người Diệp Mặc lại thêm mấy vết thương, trừ
mấy vết roi ra thì Diệp Mặc ngay cả một chút cơ hội trả đòn công kích lại cũng
không có.

Cái roi dài trên tay Diệp Mặc đã biến thành đoạn ngắn bằng tay, máu trên ngực
men theo hông chạy xuống, thậm chí từ từ thấm vào quần của Diệp Mặc.

Sắc mặt Diệp Mặc đã trở nên trắng bệch, hắn biết nếu tiếp tục như vậy thì một
nhát đao kế tiếp sẽ là mạng sống của hắn, có điều tên Biên Pha không những có
lực công kích kinh người mà năng lực phòng thủ của anh ta cũng rất đáng sợ,
Diệp Mặc đã trải qua ba lần chém mà cũng không tìm được nới để hạ thủ anh ta.

Diệp Mặc biết hắn chỉ có một cơ hội ra tay, nếu bỏ lỡ thì mãi mãi sẽ không có
cơ hội trở mình.

Biên Pha thở hơi dài, quần áo trên người anh cũng đồng thời bị cái roi dài của
Diệp Mặc đánh tơi tả, thậm chí có thể thấy mấy vết hằn nữa.

– Cậu là một đối thủ tương đối mạnh nhưng cũng chỉ có như vậy, ngày này năm
sau sẽ là ngày giỗ của cậu.

Biên Pha bất kể trên người có bao nhiêu vết thương, trường đao trên tay anh ta
lại giơ lên lần nữa.

Diệp Mặc lấy cây roi trên tay ném về phía Biên Pha, thân người của hắn bay vọt
lên, giống như đã tìm được đường thoát xuống núi vậy.

– Đúng là tự tìm cái chết

Biên Pha thấy Diệp Mặc tháo chạy dữ dội thì lạnh lùng hừ một tiếng, trường đao
lần nữa biến thành một luồng trắng hướng về phía Diệp Mặc, thậm chí ngay cả
cây roi mà Diệp Mặc vừa ném qua anh ta cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.