Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 186: Hẹn gặp Nhiếp Song Song


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 186: Hẹn gặp Nhiếp Song Song

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Không cần đọ sức đâu, tôi đồng ý để cô cùng đi với tôi.

Diệp Mặc thấy thân hình Hàn Yên nhảy vào võ trường liền biết hắn đã đánh giá
thấp thân pháp của nàng.

Bất kể bản lĩnh của nàng thế nào, loại thân pháp này chắc có lẽ không trở
thành phiền phức đối với hắn, có lẽ còn có thể trợ giúp một chút. Đương nhiên
còn có một ý tưởng chính là, Hàn Yên là người trong ẩn môn, nếu có thể từ
miệng của nàng tìm ra một ít thứ trong ẩn môn, đó mới là thứ trọng yếu nhất.

Hàn Yên cố ý hiển lộ một tay, thấy Diệp Mặc quả nhiên lộ ra thần thái thưởng
thức, và đồng ý để cô cùng đi, cũng có chút kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Từ khi
Diệp Mặc giết Âu Húc Hổ về sau, cô liền cảm giác mình hẳn không phải là đối
thủ của Diệp Mặc.

Nhưng cô tuy rằng tự nhận không phải đối thủ của Diệp Mặc, nhưng đối với thân
pháp cô sẽ không thua bất cứ kẻ nào, cho dù là Diệp Mặc cũng không.

– Sáng ngày mai lấy vé máy bay đi Hàm Sơn, ở phi trường chờ tôi.

Diệp Mặc bỏ lại những lời này, liền vội vàng rời đi. Với hắn mà nói muốn đi
tìm đồ vật đó, hắn nhất định phải tìm ra được Văn Đông trước, chỉ có Văn Đông
mới biết được đồ vật này từ chỗ nào đến, huống chi hắn còn muốn đi Lưu Xà một
chuyến. Buổi tối hắn còn muốn đi mua một ít đồ ăn, đem chiếc nhẫn trữ vật của
mình trang bị một chút, còn cảnh cáo Nhiếp Song Song một chút, làm cho cô ả
không động thủ đối với thân nhân của mình.

– Hắn là một người kiêu ngạo.

Hàn Yên nhìn bóng lưng Diệp Mặc dần dần biến mất, đột nhiên nói ra một câu.

– Hừ, ta nghĩ hắn là một kẻ tự cuồng, không biết trên dưới…

Lý Hưởng lại hừ lạnh một tiếng nói.

Hàn Tại Tân lại khoát tay áo nói:

– Lão Lý à, tính tình ông cũng nên sửa lại đi, ông có biết Tống gia vì sao
không dám động đến hắn không? Lý gia các ông cũng là đại gia tộc ở Yến Kinh,
có lẽ ông đi về hỏi Lý nguyên soái sẽ biết, đôi khi không thể một lòng chỉ
biết nghiên cứu học vấn

Lý Hưởng kinh ngạc nhìn Hàn Tại Tân một chút, y còn tưởng rằng Hàn Tại Tân
nhất định là đứng về phía y, bởi vì Diệp Mặc là một tên chưa ráo máu đầu như
vậy, không tôn kính y, thật sự là không nên, không nghĩ tới Hàn Tại Tân không
ngờ giúp Diệp Mặc nói đỡ. Lý nguyên soái là anh cả của y, cũng là người Lý gia
có quyền uy cao nhất.

Y không nghĩ tới chuyện này Hàn Tại Tân lại bảo y đi hỏi anh cả, chẳng lẽ anh
cả có cách nhìn khác đối với Diệp Mặc này sao? Diệp Mặc một thanh niên trẻ
tuổi như vậy, thậm chí còn là người Diệp Gia không cần, làm việc hoàn toàn chỉ
nương tựa vào vũ lực, một chút cũng không động não có cái gì tốt chứ.

Diệp Mặc mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn tuy rằng đã luyện khí
tầng ba, nhưng đối với sự việc lần trước trải qua ở sa mạc vẫn có chút khiếp
sợ. Hắn cũng không nghĩ mình luyện khí tầng ba thì đã hoàn toàn an toàn. Không
nói thế giới này còn có cao thủ Địa cấp, thậm chí khả năng còn có cao thủ
Thiên cấp. Chính là giữa sa mạc này còn có côn trùng ăn thịt người, một khi bị
vây quanh, cũng chỉ có toi mạng.

Mua xong mọi thứ cần thiết, hắn mới lấy điện thoại ra gọi cho Nhiếp Song Song.

Nhiếp Song Song thanh âm ngượng ngùng truyền đến, mang theo thanh âm nhu nhu
mềm ngọt, làm cho người ta nghe xong rất thoải mái, thậm chí có một loại cảm
giác kích động.

Thời điểm Diệp Mặc đi vào Hoa Đại, Nhiếp Song Song thoạt nhìn rất khẩn trương
đứng ở cửa chờ.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc có chút ướt sũng, xem ra
vừa mới tắm không bao lâu. Mấy sợi tóc dài tơ hỗn độn rơi xuống trên gương mặt
vô cùng mịn màng, càng thêm vẻ nhu nhược và đơn thuần. Thoạt nhìn sắc mặt
thanh thuần vô song phối hợp bộ ngực đầy đặn của cô, gần như khiến tất cả học
sinh đều vụng trộm nhìn cô vài lần.

Diệp Mặc mới vừa đi tới trước mặt cô, liền nghe thấy được một cỗ hương thơm,
dường như là hương thơm thiên nhiên, lại tựa hồ là một loại mùi thơm của cơ
thể.

Thấy Diệp Mặc lại đây, Nhiếp Song Song có chút khẩn trương xoa xoa góc áo,
dường như lẩm bẩm nói một câu gì, nhưng Diệp Mặc lại biết cô không hề nói gì
cả.

Thấy Diệp Mặc chỉ đứng ở trước mặt cô, thật lâu sau đều không nói gì, Nhiếp
Song Song ngẩng đầu, dùng ánh mắt thoạt nhìn rất là đơn thuần nói:

– Diệp đại ca, anh tìm em à.

Sau khi nói xong, lại cúi đầu, tay bắt lấy mép váy.

Diệp Mặc thầm than, người phụ nữ này tới Hollywood tuyệt đối có thể lấy giải
Oscar đấy, cô nói cô đi câu dẫn đàn ông cường tráng da đen không phải tốt sao,
làm sao lại ở chốn này chứ. Hơn nữa cô dường như hiểu được lợi dụng nhược điểm
của đàn ông, cho dù là Diệp Mặc biết rõ cô có vấn đề, cũng không tự chủ được
đối với cô ấy sinh ra một ít ý tưởng kỳ quái.

Dường như không có nghe được Diệp Mặc trả lời, Nhiếp Song Song lại vụng trộm
ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc một chút, lại đỏ mặt cúi đầu.

Diệp Mặc lại nói:

– Đúng vậy, anh là cố ý tới tìm em, em hiện tại có thời gian không?

– Ừ, ngày mai cuối tuần…

Nhiếp Song Song nói chỉ nửa câu.

Diệp Mặc cười lạnh, giả bộ nai tơ hơi quá đáng, ngày mai cuối tuần, nói đúng
là đêm nay có thể cùng mình đi ra ngoài lêu lổng cả đêm cũng được. Chưa có một
cô gái nào lần đầu tiên cùng người khác gặp mặt, sẽ nói loại lời này. Đương
nhiên nửa câu nói sau của cô ta tuy rằng không có nói ra, nhưng bất kỳ người
đàn ông nào đều có thể nghĩ đến. Thậm chí tưởng tượng ra được, so với nói ra
dường như càng thêm dụ hoặc.

– Đi thôi, ngày hôm qua em nói đi tìm Trác Ánh Tình uống rượu, sau lại không
thành, hôm nay anh dẫn em đi uống rượu được chứ?

Diệp Mặc nói thẳng, hắn thấy hôm nay trên người Nhiếp Song Song có cái loại
cảm giác khiến hơi thở lạnh lùng của hắn bị giảm đi rất nhiều.

Hắn không muốn điều tra lai lịch Nhiếp Song Song, thậm chí cũng không muốn hỏi
đến chuyện của Nhiếp Song Song, nhưng Diệp Lăng còn muốn ở Hoa Đại thêm một
hai tháng nữa. Hắn cũng không muốn để Diệp Lăng lâm vào nguy hiểm. Cho nên hắn
nhất định phải biết rõ Nhiếp Song Song là ai, vẻ khí chất âm lạnh này trên
người cô là công pháp tu luyện gì, hay là có nguyên nhân nào khác, có ảnh
hưởng đến Diệp Lăng hay không, một khi có ảnh hưởng đến Diệp Lăng, hắn cũng
không ngại thuận tay làm chuyện tốt.

Dường như có chút kinh ngạc vì Diệp Mặc lại mời mình uống rượu, tuy nhiên
Nhiếp Song Song vẫn không cự tuyệt, cô do dự đồng ý đề nghị của Diệp Mặc,
dường như cự tuyệt đối với nàng mà nói rất là khó có thể mở miệng.

'Quán rượu túy nhãn' tương đối gần với Hoa Đại, Diệp Mặc và Nhiếp Song Song
không lựa chọn ngồi gần quầy bar, mà chọn một góc khá hẻo lánh ngồi xuống.

– Em muốn uống gì?

Diệp Mặc thuận miệng hỏi, nếu có thể, hắn không muốn cùng Nhiếp Song Song cãi
nhau mà trở mặt. Tuy rằng một Nhiếp Song Song hắn không e ngại, nhưng hắn cũng
không muốn gây thù hằn ở mọi nơi. Hơn nữa cho dù Nhiếp Song Song mỗi ngày đều
cùng người khác lăn lộn một chỗ thì cũng có liên quan gì tới hắn. Hôm nay hẹn
cô ta đi mục đích là vì để cho cô ta không được động vào em gái mình.

Nhiếp Song Song không nói mình muốn uống gì, mà là trực tiếp hỏi:

– Diệp đại ca, anh hẹn em ra ngoài chính là uống rượu ư? Em có cảm giác ánh
mắt của anh dường như không thích em lắm. Nhưng tại sao anh phải hẹn em tới
nơi này?

Ở dưới ánh đèn lờ mờ, lá gan Nhiếp Song Song dường như trở nên lớn hơn một tí,
ít nhất cô có thể nhìn Diệp Mặc nói chuyện.

– Nếu em đã cảm giác được anh không thích em lắm, vậy tại sao em phải cùng
anh đi ra đến nơi này?

Diệp Mặc lập tức mang theo giọng điệu châm chọc nói.

Dường như không nghe được giọng điệu châm chọc của Diệp Mặc, Nhiếp Song Song
giọng điệu yếu ớt nói:

– Bởi vì lần đầu tiên em nhìn thấy Diệp đại ca cũng thấy trên người của anh
có một loại cảm giác tươi mát, cho nên, em …

– Cho nên em yêu thích anh phải không?

Nói xong Diệp Mặc khoát tay khiến nhân viên phục vụ tùy tiện mang đến hai cốc
bia, hôm nay hắn không phải đến uống rượu.

Nhiếp Song Song bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

– Vâng, Diệp đại ca, tuy rằng em còn chưa tới mức thích anh, nhưng em đối với
anh rất có thiện cảm, đây là lần đầu tiên em có loại cảm giác này. Cho nên,
hôm nay anh nói đến uống rượu, em liền cùng với anh tới đây, nhưng, Diệp đại
ca, anh tại sao phải dùng loại giọng điệu này nói chuyện với em, thậm chí đến
giờ em còn không biết anh tên gì.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng

– Thiện cảm, nếu em vẫn là gái trinh, có lẽ anh còn có chút thiện cảm đối với
em hơn, hiện tại em không cần ở trước mặt anh nói câu thiện cảm đâu.

Diệp Mặc vốn là muốn cùng nàng nói chuyện đấy, nhưng thấy cô ả cứ giả vờ,
trong lòng đột nhiên rất không thích.

– Anh…

Nhiếp Song Song đột nhiên đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn lờ mờ
tức giận có chút phát run, đưa tay muốn chỉ vào Diệp Mặc nói chuyện, nhưng tay
cô chỉ giơ lên một nửa, lại lần nữa buông xuống.

Sau một lúc lâu mới tiếp tục nói:

– Anh gọi em ra đây chính là vì muốn nói với em chuyện này hả? Chẳng lẽ anh
đối với phụ nữ một chút phong độ đều không có? Em đã nhìn nhầm anh rồi.

Nói xong Nhiếp Song Song không ngờ xoay người rời đi, giống như cô thật sự bị
Diệp Mặc làm cho tức điên lên.

Diệp Mặc lại ngồi không chút động đậy, hắn biết, nếu người phụ nữ này muốn
thuần dương đàn ông, thì nhất định sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì hắn tu luyện là
thuần dương chân khí. Ở trong mắt người phụ nữ này, phải là loại thiện cảm
kia.

Nhưng Diệp Mặc lại thấy Nhiếp Song Song đi tới cửa quán bar, đều không có ý
quay đầu, không khỏi có chút nhíu mày. Phải nói mình nhìn lầm cô ả rồi, Diệp
Mặc tuyệt đối sẽ không tin.

Ngày hôm qua hắn còn nhận thấy được một cỗ hơi thở dị tính trên người của
nàng, hơn nữa người phụ nữ này, cái loại này khiến hắn có chút phát lạnh quỷ
dị. Diệp Mặc phán đoán cô tuyệt đối không phải người bình thường

– Cô bé xinh đẹp, đi vào cùng anh uống một chén nhé.

Hai gã đàn ông vừa mới tiến quán rượu, vừa lúc thấy Nhiếp Song Song đi ra, một
người trong đó lập tức ánh mắt sáng lên, giơ tay liền hướng Nhiếp Song Song
chộp tới.

Nhiếp Song Song kinh sợ kêu một tiếng, lại không có cách nào thoát khỏi người
đàn ông đang bắt lấy cổ tay nàng.

– Chúng ta đi vào phòng uống rượu, so với bên ngoài sẽ thoải mái hơn.

Người đàn ông này nói xong, cùng một gã đàn ông khác mang theo Nhiếp Song Song
trực tiếp tiến vào bên trong quán rượu, trong quán rượu rất nhiều người đều
nhìn thấy, thậm chí người quầy bar cũng nhìn thấy, nhưng không có một người đi
ra nói chuyện. Người nào việc nấy.

Nhiếp Song Song có chút bất lực nhìn về phía Diệp Mặc, ánh mắt của cô vừa thấy
chỉ biết rất muốn Diệp Mặc tiến lên giúp cô giải vây. Cô ngày hôm qua thấy
Diệp Mặc đá chân, biết hắn rất lợi hại, nếu hắn động thủ, cho dù là đánh không
lại hai người này, cũng có thể làm cho nàng thoát ra.

Nhưng Diệp Mặc lại bưng một ly bia vừa mới đưa tới uống một ngụm, dường như
không có nhìn thấy gì.

Diệp Mặc thần thức lại thấy được ánh mắt Nhiếp Song Song lộ ra không phải
tuyệt vọng, mà là thất vọng, rất thất vọng.

Đảo mắt thấy Nhiếp Song Song đã bị hai người kéo túm lưng quần, lôi vào một
gian phòng trong quán rượu, cửa phòng 'Cạch' một tiếng liền đóng lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.