Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 174: Ý của Tiêu Biên Nghĩa.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 174: Ý của Tiêu Biên Nghĩa.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhưng chưa đợi người thanh niên này nói xong, một người đàn ông trung niên đã
vội vội vàng vàng chạy đến cửa, theo sau ông ta còn có hai người nữa. Người
đàn ông này đứng trước mặt Diệp Mặc, khẩn trương lấy ra một tấm vé máy bay rồi
đưa cho Diệp Mặc, nói:

– Mặc tiền bối, vé máy bay tôi đưa đến rồi, xin hỏi anh còn có gì dạy bảo
không?

Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn, hắn không ngờ Tiêu Biên Nghĩa lại tới, lão đại
của Tây Sa lại đích thân chạy đến để đưa vé máy bay cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc cầm lấy vé máy bay và chứng minh thư, sau khi kiểm tra xong mới nói:

– Đã làm phiền ông Tiêu rồi. Chỉ cần sau này không gọi tôi là tiền bối nữa là
được rồi.

– Vâng, anh Mặc.

Tiêu Biên Nghĩa đương nhiên biết Diệp Mặc lợi hại đến mức nào, nên không dám
nói đến nửa chữ không. Đối với ông ta mà nói, có thể vinh hạnh được mua vé máy
bay cho Diệp Mặc, đó đã là một cơ duyên hiếm có rồi.

Cốc Dật nhìn Tiêu Biên Nghĩa có nét gì đó rất giống lão đại của Tây Sa, bây
giờ lại thấy Diệp Mặc gọi là ông Tiêu, lại quay ra nhìn hai người theo sau ông
ta, trong đó có một người anh ta quen, tên Lâm Long, nên anh ta lập tức hiểu
ra người đang đứng trước mặt mình thực sự là lão đại của Tây Sa – Tiêu Biên
Nghĩa.

Cốc Dật bị dọa cho tái cả mặt, mặc dù anh ta cũng có chút quyền thế, nhưng căn
bản là không thể so sánh được với Tiêu Biên Nghĩa. Anh ta không thể ngờ được
rằng lão đại của Tây Sa lại nhất mực cung kính với Diệp Mặc như vậy, thậm chí
còn gọi hắn là đại ca. Người thanh niên đang ngồi ăn ở đây rốt cuộc là ai vậy?

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình còn uy hiếp hắn, chẳng trách hắn lại bảo mình cút
đi, lưng của Cốc Dật đã toát mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Tiêu Biên Nghĩa cung kính với Diệp Mặc như vậy, Cốc Dật sợ đến mức
lập tức cúi khom người xuống để xin lỗi Diệp Mặc, rồi lặng lẽ lui về phía sau.

Diệp Mặc lúc này đã cảm thấy vô cùng phản cảm với Cốc Dật, nên cũng không thèm
để ý tới thằng cha đó, Tiêu Biên Nghĩa mặc dù nhìn thấy tất cả những chuyện
đó, nhưng Diệp Mặc không nói năng gì, nên ông ta cũng không dám nói gì.

– Ông ngồi xuống đi, tôi có một số chuyện muốn hỏi ông.

Diệp Mặc nói với Tiêu Biên Nghĩa.

– Vâng, anh Mặc.

Tiêu Biên Nghĩa vui vẻ ngồi xuống, xem ra Diệp Mặc cũng có chút cảm tình đối
với mình.

Cô gái kia đương nhiên không biết Tiêu Biên Nghĩa là ai, nhìn thấy một người
đàn ông trung niên gọi Diệp Mặc là anh, quả thật là không kìm nổi liền bật
cười, khiến cho Cốc Dật sợ chết khiếp, vội vàng kéo cô ta đi.

Không ngờ cô gái này lại lớn tiếng với Cốc Dật:

– Cốc Dật, tay của anh để yên đi nào, không nên đẩy tới đẩy lui như vây.

Cốc Dật nghe thấy cô ta quát lớn, cẩn thận quay sang nhìn Diệp Mặc, cũng không
dám thở mạnh, rồi bất ngờ xoay người, phóng nhanh ra ngoài.

Cô gái này cũng không phải là đồ ngốc, cô ta biết Diệp Mặc không phải là người
bình thường, nhìn thấy Cốc Dật rụt rè sợ hãi với Diệp Mặc như vậy, thậm chí
lúc nãy còn muốn chiếm chỗ của Diệp Mặc, bây giờ ngay đến cả cô ta cũng không
thèm để ý tới, lại còn cúp đuôi chạy mất nữa chứ, nếu như không phải vì quyền
thế của Cốc Dật, và bình thường thì Cốc Dật cũng không đến nỗi nào, thì cô ta
đã chẳng thèm đếm xỉa tới, nhưng bây giờ không ngờ, đến cơm cũng còn chưa ăn
xong, mà người mời mình đã cúp đuôi chạy mất rồi còn đâu. Thật buồn cười là cô
còn đang nghĩ xem nên phải tìm cớ nào để mà đứng dậy đây.

– Này, có phải anh là Sư Ảnh không?

Cái cô gái tên là Băng tiểu thư kia không ngờ không đi, sau khi cẩn thận quan
sát Diệp Mặc, liền bước tới trước mặt Diệp Mặc hỏi một câu khiến hắn kinh ngạc

Tiêu Biên Nghĩa hận, ông ta hận bà tám lắm mồm không lập tức biến mất đi cho
rồi. Ông ta không dễ dàng gì mới móc nối quan hệ được với Diệp Mặc, mà bà tám
của ông ta lại đứng đây lải nhải nọ kia. Nếu như không phải là Diệp Mặc, thì
ông ta đã cho người kéo quăng đi từ lâu rồi.

Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn cô gái này, trong lòng thầm nghĩ lúc mình làm
Sư Ảnh, đã dùng chân khí để che màn ảnh của camera, người này sao lại nhận ra
mình chứ? Biết mình là Sư Ảnh hình như chỉ có mỗi Vân Băng, lẽ nào cô gái tên
Băng tiểu thư này thực sự có quan hệ gì đó với Vân Băng?

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc, cái cô Băng tiểu thư đó, không ngờ không cần mời,
cũng chủ động ngồi xuống.

Cô ta biết có khả năng là mình đoán đúng rồi, đắc ý nói:

– Bởi người mà tôi sùng bái nhất đó là Sư Ảnh, tôi đã xem vô số lần đoạn đánh
nhau của anh ấy, tướng mạo của anh rất giống anh ấy. Nhưng điểm này cũng không
quan trọng lắm, chủ yếu là tôi rất có khả năng trong xử lý hình ảnh, chỉ cần
miêu tả một cách mơ hồ đại khái, là tôi có thể xử lí lại một cách rõ ràng
chính xác. Mặc dù anh không bằng so với anh ấy, nhưng cũng phải giống đến sáu
phần, đúng không?

Diệp Mặc bất đắc dĩ cười cười, nói:

– Đúng vậy, tôi là Sư Ảnh, nhưng đó không phải là tên thật của tôi, tên thật
của tôi là Diệp Mặc.

– A, đúng thật là anh rồi. Tôi thật sự là rất may mắn, anh không biết là ở
trường của tôi có bao nhiêu người sùng bái hâm mộ anh đâu, không ngờ hôm nay
lại có thể gặp được anh ở đây, tôi tên Vũ Băng, bắt tay một cái nào.

Nói rồi Vũ Băng giơ tay ra, xem dáng vẻ dường như cô ta đã rất quen với chuyện
này.

Diệp Mặc đành phải giơ tay ra nắm lấy tay cô ta.

Tiêu Biên Nghĩa ở bên cạnh nhìn Vũ Băng bằng đôi mắt có phần ghen tỵ, đúng là
là phụ nữ thì vẫn tốt hơn, muốn bắt tay là bắt được ngay, mình thì không có
cách nào làm giống như cô ta được. Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy vô cùng
bực bội. Ông ta cố ý chạy đến đây kết bạn với Diệp Mặc, không ngờ lại bị cô
gái này phá đám, nói đến bây giờ vẫn còn chưa chịu dừng lại.

Tay của Vũ Băng mềm mại như không có xương vậy, khiến cho Diệp Mặc nghĩ đến
Lạc Tố Tố, lúc đó, khi mình ôm cô ấy, bởi vì tình hình quá gấp gáp, nên hắn
cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, hình như eo của Lạc Tố Tố cũng mềm
như không có xương vậy, lúc ôm cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Nhìn thấy Diệp Mặc nắm mãi lấy tay mình không chịu buông ra, Vũ Băng hơi đỏ
mặt, vội vàng rút tay về. Diệp Mặc cũng thấy mình thất lễ quá, xấu hổ cười
cười. Tiêu Biên Nghĩa trong lòng đột nhiên hiểu ra, hóa ra Diệp Mặc thích cô
nàng Lolita xinh đẹp. Một khi đã biết được sở thích của hắn, lần sau nhất định
phải làm cho hắn vừa ý mới được.

Diệp Mặc đương nhiên không biết được hai người này đang nghĩ gì trong đầu, sắc
mắt đã trở lại bình thường, quay sang nói với Vũ Băng:

– Vũ Băng, bây giờ tôi và ông Tiêu Biên Nghĩa đang có một số việc cần bàn,
còn cô xin mời cứ tự nhiên.

Thấy Diệp Mặc đã hạ lệnh đuổi khách đối với mình, Vũ Băng mặc dù còn muốn nói
với Diệp Mặc nhiều chuyện nữa, nhưng Bành Dương và Lâm Long hai tên thuộc hạ ở
sau Tiêu Biên Nghĩa đã đứng lên rồi, Vũ Băng cũng hiểu rằng mình cũng không
nên ở đây nữa rồi. Lập tức đứng dậy nói:

– Anh Diệp, anh là thần tượng của tôi, anh có thể cho tôi số điện thoại được
không?

Nói xong câu này, Vũ Băng nhìn thấy Diệp Mặc không nói năng gì, có hơi ngượng
ngùng nói:

– Anh Diệp yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không gọi cho anh lung tung đâu, tôi lưu
số điện thoại này chỉ vì muốn có được số điện thoại của thần tượng thôi mà…

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Vũ Băng, Diệp Mặc thầm nghĩa, có muốn gọi cho hắn
cũng không được, điện thoại của hắn luôn nằm ngoài vùng phủ sóng, những tín
hiệu bên ngoài căn bản là không thể bắt sóng được, để cho cô ta lưu lại số
điện thoại của mình cũng không sao.

Diệp Mặc lấy điện thoại ra nói:

– Số điện thoại của cô là bao nhiêu, để tôi nháy sang.

Cầm điện thoại trong tay hắn có hơi giật mình, Hàn Tại Đào đưa ình loại điện
thoại gì vậy nhỉ, sao lại tốt như thế này, bao nhiêu ngày trời rồi mà vẫn còn
pin.

– Tốt quá rồi.

Vũ Băng lập tức cho Diệp Mặc số điện thoại của cô ta, Diệp Mặc cũng tiện tay
gọi tới luôn.

Sau khi Vũ Băng cảm thấy vô cùng thỏa mãn và sung sướng rồi, Tiêu Biên Nghĩa
mới cẩn thận hỏi:

– Xin hỏi anh Mặc, anh có gì chỉ bảo không ạ? Chỉ cần Tiêu Biên Nghĩa tôi có
thể làm được, thì tôi nhất định sẽ không chối từ.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Cách đây không lâu, tôi có nhìn thấy Lâm Long truy đuổi một cô gái, dường
như muốn bắt cô ta lại, không biết là đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Biên Nghĩa nghe xong lời của Diệp Mặc, khuôn mặt biến sắc, ông ta nghĩ
rằng Diệp Mặc sẽ khen ông ta về mặt gì đó, không ngờ lại hỏi đến chuyện này,
vạn nhất người phụ nữ và đứa bé đó có quan hệ gì đó với Diệp Mặc, thì Tiêu
Biên Nghĩa này thảm rồi.

– Đã xả ra chuyện gì?

Tiêu Biên Nghĩa lập tức quay sang nhìn Lâm Long bằng ánh mắt vô cùng nghiêm
khắc.

Lâm Long thấy Diệp Mặc vẫn chưa quên chuyện này, lưng anh ta lập tức đổ mồ hôi
lạnh, anh ta sợ sệt tiến lên phía trước nói:

– Tiêu gia, anh Mặc, vì lão Thương muốn nhận cô ta làm con gái nuôi, cho
nên…

– Nói rõ ra xem nào.

Tiêu Biên Nghĩa lúc này cũng không để ý nhiều, chọc giận Diệp Mặc thì coi như
xong.

– Vâng, con bé đó là dân nhập cư trái phép đến HongKong, nhưng vì người thân
của con bé đã tiêu hết chỗ tiền mang theo, nên muốn bán con bé đi, kết quả là
gặp phải người của Tây Sa chúng ta, còn chưa thỏa thuận giá cả xong, không cẩn
thận đã để con bé chạy thoát. Vốn dĩ cũng định cho qua, nhưng con bé đó thực
sự rất dễ thương, thế nên lão Thương muốn nhận con bé làm con gái nuôi, không
ngờ con bé lại chạy chốn cùng với một mụ buôn người, lúc chúng tôi đuổi theo
thì tình cờ gặp anh Mặc.

Lâm Long không dám dấu diếm, đem sự thật nói ra một cách rõ ràng rành mạch.

Diệp Mặc khẳng định là 90% là mình đã từng nhìn thấy ảnh của cô bé đó ở nhà
của Vân Băng, bây giờ, sau khi nghe Lâm Long nói xong, lập tức nói:

– Bây giờ các anh lập tức mang cô bé đó tới đây, để tôi quan sát một chút.

Lâm Long vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ thôi xong rồi, quả nhiên là như vậy,
nhưng anh ta cũng lập tức gật đầu đồng ý, xoay người rồi vội vàng đi ra ngoài.

– Anh Mặc, chuyện này, là do thuộc hạ không hiểu chuyện, cũng không biết…

Tiêu Biên Nghĩa không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, trong lòng ông ta cảm
thấy vô cùng bứt rứt, không dễ dàng gì mới làm thân một chút được với Diệp
Mặc, không ngờ lại làm chuyện chọc giận đến hắn.

Diệp Mặc khoát khoát tay nói:

– Chuyện này cũng không thể trách ông được, chỉ cần dẫn cô bé kia đến đây là
được rồi.

Tiêu Biên Nghĩa vô cùng kinh ngạc, Diệp Mặc lại hỏi:

– Các ông ở đại lục có chút thế lực nào không?

Tiêu Biên Nghĩa vội vàng lắc đầu nói:

– Không có, quyền lực ở đại lục chủ yếu tập trung trong tay “Nam Thanh” và
“Thiết Giang”, Tây Sa chúng tôi chủ yếu nắm quyền ở HongKong, nhưng nghe nói
“Nam Thanh” ở đại lục bây giờ đang rất hỗn loạn, rất nhiều địa bàn của “Nam
Thanh” bây giờ không còn được như trước nữa rồi.

“Nam Thanh” bây giờ vẫn còn đang loạn sao? Diệp Mặc cảm thấy có chút kỳ quái,
lúc đó, sau khi hắn giết Thiên Long Đầu, rồi đi luôn, nhưng đáng nhẽ Lang Cực
phải nắm được “Nam Thanh” trong tay luôn rồi chứ, nói cách khác làm sao anh ta
có thể phái người đến Yến Kinh để đàm phán với nhà họ Diệp được?

Tiêu Biên Nghĩa nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Mặc biết ngay là Diệp Mặc không hiểu
rõ chuyện này, vội vàng nói:

– Sau khi Thiên Long Đầu gặp chuyện không may, Lang Cực trong thời gian rất
ngắn đã nắm được “Nam Thanh” trong tay, nhưng tình trạng ổn định chỉ duy trì
được trong khoảng một tuần đã bị phá vỡ, nghe nói rất nhiều nhân vật kỳ cựu
trong “Nam Thanh” không phục Lang Cực, nên đồng lòng hiệp sức chống lại anh
ta, trong cuộc hỗn chiến, Lang Cực bị thương rất nặng, bây giờ “Nam Thanh” đã
chia năm xẻ bảy. Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu.

Bây giờ Diệp Mặc mới biết, không ngờ “Nam Thanh” lại xảy ra nhiều chuyện như
vậy, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như Lang Cực giữ được “Nam Thanh” nói
không chừng hắn còn có thể mượn sức “Nam Thanh” để giúp mình làm một số việc,
nhưng Lang Cực này quả thực là quá yếu, đến chút chuyện như vậy mà cũng làm
không xong.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.