Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 157: Cỏ Ngân Tâm bị cướp.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 157: Cỏ Ngân Tâm bị cướp.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trong khu biệt thự không có một bóng người. Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân cũng
không ở đó. Nếu hai người bọn họ đều không có ở đây thì Diệp Mặc có thể cho
rằng hai người đi ra ngoài có việc rồi. Nhưng khung cảnh trong cái sân nhỏ
khiến hắn nổi trận lôi đình.

Cái hắn để ý nhất ở trong sân là hơn mười cây Cỏ Ngân Tâm đã nảy mầm hoàn toàn
không thấy đâu nữa. Chỉ có thể nhìn thấy dấu vết đào bới ngổn ngang xung
quanh. Rõ ràng là cỏ Ngân Tâm của hắn bị người ta đào mất rồi.

Cây Cỏ Ngân Tâm này tuy sinh trưởng vô cùng chậm chạp ở đây, thậm chí nảy mầm
cũng chậm hơn ở Ninh Hải không biết bao lâu. Nhưng dù sao nó cũng đã nảy mầm
rồi và có thể bây giờ đã bị người ta đào mất.

Diệp Mặc tu luyện ở đây cũng vô cùng chậm chạp. Nếu không phải là phát hiện ra
một cây Cỏ Ngân Tâm thì bây giờ hắn chưa chắc đã luyện được đến tầng hai chứ
đừng nói tới là tầng ba. Sở dĩ có thể luyện được lên tới khí công tầng ba
chẳng qua là do công hiệu của một cây khô héo gặp ở bên trong sa mạc kia. Cho
nên Cỏ Ngân Tâm đã là hy vọng cuối cùng của Diệp Mặc.

Cỏ Ngân Tâm có tác dụng cho những người tu luyện khí tầng sáu trở xuống. Và hy
vọng của hắn không ngờ rằng trong ba ngày đã bị đào trống trơn rồi.

Cái này cũng chưa tính đến việc Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân thế nào hắn còn
không biết. Hai người Nhị Hổ và Tiểu Trân đều biết hắn coi trọng Cỏ Ngân Tâm
như thế nào. Chắc chắn không thể để người khác vào đào đi mất. Bây giờ Cỏ Ngân
Tâm không thấy, hai người bọn họ cũng không thấy. Liệu có phải là đã xảy ra
chuyện không?

Diệp Mặc có thể khẳng định rằng cho dù người của Tống gia biết hắn ở nơi này
cũng không dám động đến hắn chứ đừng nói gì tới người của Nam Thanh. Người này
dù có thể đào Cỏ Ngân Tâm đi cũng không phá hoại nó. Chứng tỏ người đó cũng
biết được công dụng của Cỏ Ngân Tâm.

Nếu như nói ở nơi này có người tu chân, Diệp Mặc sẽ không tin. Hắn đã điều tra
rất kỹ rõ ràng rằng người tu chân ở đây chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.
Không có ai sẽ tin nữa. Nhưng cổ võ và những khả năng khác thường thì có tồn
tại ở nơi đây. Có một số người có khả năng khác thường chỉ có thể phát ra một
loại tấn công nào đó mà không giống như những người tu chân.

Diệp Mặc ở Phi Tuyết có một ngày mà Trương Quật cũng đã giới thiệu qua cho
Diệp Mặc một số nhóm dị năng của quốc gia. Địa vị của họ không ở dưới Phi
Tuyết và so với Phi Tuyết thì mỗi cái đều có ưu thế riêng. Nhưng trong mắt
Diệp Mặc, những người dị năng này còn không bằng những người tu luyện cổ võ.
Tấn công của bọn chúng không đủ sắc bén lắm.

Cỏ Ngân Tâm ngoài việc có tác dụng với việc tu luyện của Diệp Mặc ra thì đối
với người dị năng và người luyện cổ võ thì cũng có tác dụng. Điều này Diệp Mặc
tin không có ai sẽ biết bởi vì Cỏ Ngân Tâm cần phải kết hợp với một vài loại
cỏ thảo dược khác để luyện thành đan dược mới có thể có tác dụng to lớn đối
với người luyện cổ võ và người dị năng. Mà ở đây Diệp Mặc còn chưa phát hiện
ra ai biết cách luyện loại đan dược này.

Diệp Mặc biết rằng bất cứ chuyện gì cũng không thể nói tuyệt đối. Ở nơi này
không có người biết luyện đan chỉ là hắn suy đoán mà thôi. Ngộ nhỡ ở đây có
người biết luyện đan dược thì sao? Sự thực là bây giờ Cỏ Ngân Tâm của hắn đã
bị người khác lấy đi mất rồi.

Vật thì mất, người thì cũng không thấy đâu cả, Diệp Mặc ngay cả đến một đầu
mối cũng không có.

Chỉ đành phải trách ngày đó hắn ra đi quá vội vàng là để theo dõi người của
Nam Thanh rời khỏi đó. Sau này khi trở lại thì lại phải đi Yến Kinh, cũng chưa
kịp bố trí trận pháp. Xem ra trận pháp ở chỗ này cũng phải bố trí qua một
chút.

Diệp Mặc vừa mới định đi vào trong phòng xem thì Lỗ Tiểu Trân vội vã chạy về.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lỗ Tiểu Trân không có chuyện gì thì chứng tỏ
Du Nhị Hổ cũng không có chuyện gì cả.

– Sư phụ, người đã quay về rồi…

Lỗ Tiểu Trân khuôn mặt vui mừng nhìn Diệp Mặc. Mỗi lần khi không có cách nào
vượt qua khó khăn thì sư phụ đều sẽ xuất hiện. Lần trước lúc Nhị Hổ bị người
ta mang đi cũng như vậy. Thời khắc trông thấy Diệp Mặc, cô cứ như là tìm thấy
một người tâm phúc.

– Nhị Hổ thế nào?

Diệp Mặc nhìn bộ dạng của Lỗ Tiểu Trân là biết ngay chắc chắn đã xảy ra chuyện
gì rồi.

– Ngày thứ hai người đi thì có người tới đây, nói là đã nhìn thấy mấy cây cỏ
của sư phụ và muốn mua chúng. Nhị Hổ sư huynh đương nhiên là không đồng ý, kết
quả là bị mấy người này cướp lại, Nhị Hổ sư huynh đi lên phía trước ngăn cản
và bị mấy người này đánh cho gãy tay. Con lập tức chạy đi báo cảnh sát, lúc
cảnh sát đến thì những người này đã đi rồi.

Lỗ Tiểu Trân lập tức nói.

Diệp Mặc liền hỏi:

– Vậy Nhị Hồ đâu?

– Nhị Hồ sư huynh còn đang ở bệnh viện. Bây giờ cánh tay đã được bó bột rồi,
cũng không có gì trở ngại. Tuy nhiên lúc những người này bỏ đi, còn nói với
Nhị Hồ sư huynh rằng, chúng sẽ còn quay trở lại.

Lỗ Tiểu Trân lập tức nói lại.

– Qua đây để hỏi ai là người trồng những cây đấy phải không?

Sắc mặt Diệp Mặc lạnh xuống, lại dám có chủ ý lấy trộm Cỏ Ngân Tâm của hắn.
Bọn người này rõ ràng đã biết tác dụng của Cỏ Ngân Tâm chứng tỏ cũng không
phải là người bình thường. Diệp Mặc thực sự muốn biết những người đó là người
nào.

– Vâng ạ.

Lỗ Tiểu Trân cúi đầu. Cô ấy biết những mầm cỏ trong sân đối với sư phụ rất
quan trọng nhưng cô và Nhị Hổ đều không bảo vệ được nó.

– Chuyện này không trách con được. Con đi đón Nhị Hổ về đây, không cần phải ở
lại trong bệnh viện. Bản thân chúng ta đã là một phòng khám rồi còn ở lại bệnh
viện làm gì. Chuyện này ta sẽ đi giải quyết. Bây giờ ta đi ra ngoài một chút
trước, buổi tối sẽ quay về.

Diệp Mặc giao cho Lỗ Tiểu Trân đi đón Nhị Hổ, còn hắn đi ra ngoài mua một vài
thứ để chuẩn bị luyện thành một vài cờ trận, bố trí một trận pháp.

Nói cách khác, trong cái sân nhỏ của hắn nếu trồng một ít cây linh thảo cũng
không an tâm. Ai biết sau này hắn sẽ tiếp tục trồng linh thảo hay không nữa
chứ.

Diệp Mặc đi vào chợ ngọc khí, hắn biết có rất nhiều vật liệu dùng để luyện cờ
trận sẽ không mua được chỉ có thể miễn cưỡng phải dùng một ít ngọc khí và đồng
thay thế. Đồng hắn cũng có thể luyện ra một ít đồng tinh luyện chỉ có điều
luyện chế đồng rất tiêu hao tinh lực và thời gian. Để bố trí được trận pháp
thì hao phí một ít tinh lực cũng cần thiết.

Suốt nửa ngày trời, Diệp Mặc gần như đem chiếc nhẫn trữ vật của mình mua đầy
đồ. Lúc này mới chuẩn bị quay trở về, trong nháy mắt hơn nửa sáu trăm ngàn
trên tay đã biến mất.

Diệp Mặc vừa đi ra chợ ngọc khí đã thấy bóng dáng một nữ nhân vội vàng hấp
tấp, xem ra cũng rất quen thuộc. Đợi người này quay người lại, Diệp Mặc liền
nhận ra người con gái này không ngờ là Úc Diệu Đồng.

Lúc này sắc mặt của cô không những căng thẳng mà còn có một chút mệt mỏi phong
trần. Tuy lần trước khi Diệp Mặc nhìn thấy cô, cô cũng đang phải lẩn trốn
nhưng phong thái vẫn còn. Còn hôm này chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một người
con giá tinh thần sa sút, chán nản. Dù chán nản nhưng người con gái này vẫn
toát lên mùi hương của mình.

Úc Diệu Đồng rõ ràng là không thấy Diệp Mặc. Cô cúi đầu vội vã đi vào một quầy
bán quà vặt gần đó. Diệp Mặc nhìn thấy rất rõ cô từ trong túi rút ra một ít
phiếu vé và tiền mua một cái bánh mì.

– Em gái à, đi thôi. Anh mời em đi ăn cái gì cay cay nhé!

Úc Diệu Đồng vừa đi ra quầy bán quà vặt thì có hai gã thanh niên liền ngăn cô
lại.

Vốn những loại côn đồ đầu đường xó chợ này khắp nơi đều có, chỉ cần nghiêng
mình tránh ra là tốt rồi. Bọn chũng cũng không dám làm gì cả nhưng sắc mặt Úc
Diệu Đồng lại đột ngột thay đổi, bất ngờ xoay người bỏ chạy.

Hai gã côn đồ giống như chó, nhìn thấy Úc Diệu Đồng chạy trốn liền lập tức
đuổi theo. Hầu hết khi gặp chó cắn, bạn không chạy thì con chó cũng không dám
làm gì bạn nhưng nếu đã bỏ chạy thì đàn chó liền lập tức đuổi theo ngay.

– Có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc nhìn Úc Diệu Đồng chạy trốn tới bên cạnh người mình vẫn nói một câu.
Tuy hắn giúp Vũ Học Dân nhiều hơn Vũ Học Dân giúp hắn nhưng sau này Vũ Học Dân
lại có chút thay đổi. Nhưng Diệp Mặc lại không phải là một người tuyệt tình.
Nếu tiện thể có thể giúp cho Úc Diệu Đồng hắn cũng không ngại ra tay trợ giúp.

– A

Úc Diệu Đồng nhìn thấy Diệp Mặc, trên mặt cô bỗng lộ vẻ vui mừng, chiếc bánh
mì trên tay rơi xuống mặt đất mà còn không biết.

– Diệp Mặc, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.

Úc Diệu Đồng nói cứ như thể là cô vốn đang đi tìm Diệp Mặc vậy.

– Cô cố ý tới đây tìm tôi ư?

Diệp Mặc cũng đã hiểu Úc Diệu Đồng đến đây là tìm hắn. Có một điều kỳ lạ là Vũ
Học Dân cho dù có chuyện gì cũng sẽ không bảo người đàn bà của y tới tìm mình.

Hai gã côn đồ thấy Úc Diệu Đồng biết Diệp Mặc có chút hậm hực chuẩn bị rời
khỏi đây. Diệp Mặc lại mở miệng nói:

– Hai người bọn bây lại đây.

– Sao vậy? Qua thì qua. Mày dám làm gì tao chứ? Tao chính là người của Thiết
Giang. Qua đấy thì sao. Mày dám làm gì?

Hai tên côn đồ không ngờ cũng tới thật. Một tên trong đó thậm chí còn kiêu
ngạo nói.

Không ngờ là tên côn đồ dưới tay Thiết Giang. Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn
lại Úc Diệu Đồng. Người đàn ông của cô là Vũ Học Dân là một nhân vật nắm quyền
tại Thiết Giang mà giờ cô lại bị mấy tên côn đồ Thiết Giang truy đuổi. Hơn nữa
cô nhìn thấy hai tên côn đồ này còn hoảng hốt, thậm chí còn bỏ chạy. Điều này
có cái gì đó không đúng lắm.

Úc Diệu Đồng muốn nói mà lại thôi. Diệp Mặc biết bây giờ không phải là lúc hỏi
chuyện. Đi lên phía trước và cho hai tên côn đồ một cước, hai tên côn đồ ngã
lăn xuống đất, căn bản là không đứng dậy được. Sau đó mới lên tiếng:

– Chẳng là cái gì cả thì thử đá một cái các ngươi sẽ thế nào?

Hai gã côn đồ thấy Diệp Mặc chỉ bằng một cước đã khiến chúng không đứng dậy
được. Biết đã gặp phải đối thủ rồi nên chúng chọn cách bỏ qua thiệt thòi trước
mắt, im lặng không nói gì.

Người xung quanh thấy hai tên côn đồ như vậy thì đều cười phá lên.

Lúc Diệp Mặc đưa Úc Diệu Đồng trở về thì Lỗ Tiểu Trân đã đưa Du Nhị Hổ từ viện
về. Hai người từ trước chưa từng thấy Diệp Mặc đưa bất kỳ người phụ nữ nào về
nhà mà bây giờ nhìn thấy người con gái đầy mùi hương Úc Diệu Đồng trở về lập
tức đã nghĩ khác. Nhưng dáng vẻ thảm hại của Úc Diệu Đồng cũng khiến Lỗ Tiểu
Trân thấy rất kỳ lạ.

– Tiểu Trân, đây là Úc Diệu Đồng, là một người bằng hữu của ta. Con hãy mang
cho cô ấy cái gì đó ăn trước đi. Sau đó ta có vài lời muốn nói với cô ấy.

Diệp Mặc nhìn bộ dạng mệt mỏi của Úc Diệu Đồng cũng biết cô gần đây có gì đó
không tốt, không khéo lại là chạy trốn tới đây.

Sau khi Diệp Mặc giúp Nhị Hổ trị liệu liền ân cần hỏi Nhị Hổ đồng thời cũng
hiểu thêm về ý đồ của những người đấy. Quả thực là muốn cướp Cỏ Ngân Tâm. Chỉ
là không biết bọn chúng sao lại biết mình trồng loại Cỏ Ngân Tâm này. Lẽ nào
những ngày này bản thân mình mới từ Senna trở về bị người theo dõi ư? Diệp Mặc
cho rằng muốn theo dõi hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

– Nhị Hổ, con nói cho ta biết người dẫn đầu bọn cướp như thế nào?

Diệp Mặc nghĩ thầm rằng, có thể nhận ra tác dụng của Cỏ Ngân Tâm thì kiến thức
của người đó cũng rất lợi hại.

– Người cầm đầu khoảng ba mươi tuổi, gày tong teo, thoạt nhìn thì thất bộ
dạng âm u.

Du Nhị Hổ miêu tả khiến Diệp Mặc nhớ tới tại giao lưu pháp khí gặp một người
đàn ông mặt cũng lạnh. Lúc đó hai người cùng cướp đoạt đá Khổng Minh.

– Chẳng lẽ đó lại là hắn?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.