Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 137: Đàn em của Phương Nam


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 137: Đàn em của Phương Nam

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc không phải một người thích tiêu tiền. Thậm chí có thể nói hắn là
người khá tiết kiệm. Nhưng đối với chỗ nên tốn, cũng không keo kiệt. Tuy rằng
Yến Kinh có nhiều khách sạn cấp sao, nhưng giá rất cao. Hắn chỉ có hai mươi
nghìn đồng, còn chưa đủ để ở hai tối.

Cho nên, sau khi Diệp Mặc xuống máy bay, chuyện thứ nhất hắn làm không phải là
tìm chỗ ở, mà muốn tìm nơi để mua một cái điện thoại di động. Đối với hắn mà
nói, dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Lý Hồ là không hào phóng.
Hơn nữa, một điện thoại di động cũng không tốn bao nhiêu tiền. Trước kia hắn
không mua, bởi vì không có chỗ nào có thể dùng. Hiện tại cần dùng, phải đi mua
một cái.

Đối với điện thoại di động Diệp Mặc không yêu cầu nhiều, chỉ cần hắn có thể
nghe gọi tốt là được. Chức năng khác không quan trọng. Tuy nhiên, khi hắn đi
vào cửa hàng bán điện thoại di động, lại thấy các loại điện thoại di động bày
la liệt đủ mọi kiểu loại, nhìn thôi cũng hoa cả mắt.

Muốn hắn phí thời gian chọn lựa một cái điện thoại di động, hoặc là chọn lựa
một thương hiệu, hắn thật sự không muốn làm như vậy.

– Anh chàng đẹp trai, anh muốn điện thoại di động thế nào?

Diệp Mặc đứng trong quầy điện thoại di động xem tới xem lui, đang không biết
nên chọn điện thoại di động nào, cô gái ở quầy bán điện thoại di động đã đến
chào hỏi.

Diệp Mặc nhìn cô gái này cười rất ngọt, trong lòng tự nhủ những người buôn bán
thế này, thật sự đúng là biết cách ăn nói. Mặc kệ diện mạo như thế nào, đàn
ông đều là đẹp trai, đàn bà đều là xinh gái.

– Lấy giúp tôi một điện thoại di động.

Diệp Mặc vừa nói xong, hắn liền phát hiện chẳng những cô gái vừa rồi đã gọi
hắn là anh chàng đẹp trai ôm miệng, ngay cả mấy người bên cạnh đều lộ vẻ mặt
kinh ngạc nhìn hắn. Mấy người phản ứng nhanh một chút đã muốn cười rồi.

Tuy nhiên cô gái bán hàng lập tức nín cười, vội vàng hỏi:

– Xin hỏi anh muốn thương hiệu gì, kiểu dáng thế nào?

Diệp Mặc biết bọn họ cười cái gì, tuy nhiên mình đối với điện thoại di động là
dốt đặc cán mai, đành phải nói:

– Tôi không có yêu cầu gì đối với thương hiệu, chỉ cần điện thoại nghe gọi rõ
là được, không có yêu cầu khác.

Hóa ra là một người đi chân đất đội nón lá. Trong nháy mắt, mọi người xung
quanh liền hiểu ra. Xem ra người trẻ tuổi mặc quần áo trông có vẻ bình thường
này là một người nhà quê. Hiện tại người mua điện thoại di động, cái họ không
coi trọng nhất chính là chức năng nghe gọi của điện thoại. Người ta theo đuổi
đều là loại có pixel cao hay không, tốc độ đường truyền có nhanh hay không,
kiểu dáng có lóa mắt hay không, còn có mấy trò chơi…

Nghe Diệp Mặc nói, cô gái bán điện thoại di động lập tức không còn nhiệt tình
như vừa rồi. Cô ta tùy tiện lấy ra một cái điện thoại di động. Điện thoại chỉ
cần có thể nghe gọi chỉ khoảng hai trăm tới ba trăm. Cô ta căn bản là không
kiếm được bao nhiêu tiền.

Diệp Mặc vừa nhìn sắc mặt cô ta chỉ biết trong lòng cô ta suy nghĩ cái gì. Tuy
nhiên hắn cũng không thèm để ý. Người buôn bán có ai không muốn kiếm nhiều
tiền.

Chỉ có điều Diệp Mặc không chú ý trong góc lại có một người nhìn chằm chằm vào
Diệp Mặc một hồi lâu, mới tự nói:

– Không ngờ là Diệp Mặc. Hắn đã đến Yến Kinh. Nói xong người này xoay người
nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Cô gái này lấy từ trong quầy ra một cái điện thoại di động Nokia đời cũ, nhìn
Diệp Mặc nói:

– Điện thoại di động Nokia nghe nói rất rõ. Hơn nữa giá cả cũng không cao.
Chỉ có điều kiểu dáng và chức năng có hơi kém một chút. Một cái này là năm
trăm năm mươi đồng.

Mặc dù chỉ khoảng hai trăm tới ba trăm, nhưng cô gái này vẫn muốn kiếm ít tiền
lời. Cô quan sát xem Diệp Mặc có muốn hay không. Nếu chê đắt tiền, cô sẽ giảm
giá một chút. Nếu không nhân cơ hội kiếm chút lời.

Diệp Mặc gật đầu một cái, lấy ra một nghìn đồng đưa cho cô gái này nói:

– Vậy tôi lấy cái này. Tiền thừa cô giúp tôi mua một cái sim. Toàn bộ số tiền
còn lại thì nạp vào điện thoại cho tôi.

Cô gái bán điện thoại di động ngây người ra một hồi lâu. Hóa ra người này cũng
là người có tiền. Mua điện thoại di động mà không mặc cả lấy một xu, còn không
chọn không thử. Thậm chí còn nạp tiền điện thoại một lần tới mấy trăm đồng.
Sớm biết thế này báo giá đắt thêm một chút, nói không chừng hắn vẫn mua.

Nghĩ đến đây, cô gái này vội vàng nói:

– Tiên sinh, có điện thoại di động còn tốt hơn. Anh có muốn xem thử..

Cô còn chưa nói hết lời, Diệp Mặc đã ngắt lời.

– Cô làm nhanh lên. Tôi còn có việc.

– Đứng lại, không được đi.

Một người ở ngay bên cạnh Diệp Mặc la lớn. Diệp Mặc quay đầu nhìn. Hắn thấy
một gã nhân viên cửa hàng đang giữ chặt một thanh niên khoảng hai mươi tuổi
không buông. Vẻ mặt thanh niên này đầy kinh sợ, một tay còn cầm chai nước
khoáng.

Diệp Mặc khẽ giật mình một cái. Bởi vì hắn biết người thanh niên này. Khi hắn
ở Lưu Xà, từng thấy cậu ta đứng ở sau lưng Phương Nam. Chắc cậu ta là đàn em
Phương Nam. Không biết sao cậu ta lại xuất hiện ở chợ Yến Kinh.

– Anh Diệp.

Rõ ràng người thanh niên này cũng nhìn thấy Diệp Mặc. Cậu ta ngừng ở giãy dụa,
đồng thời kinh ngạc kêu ra thành tiếng.

Diệp Mặc đi qua, nhìn qua nhân viên cửa hàng đã bắt được cậu ta hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Tuy rằng quần áo Diệp Mặc mặc không phải hàng hiệu, nhưng rõ ràng cũng có chút
khí thế. Nhân viên cửa hàng bắt được thanh niên này, thấy thanh niên này biết
Diệp Mặc, liền buông ra, chỉ vào người thanh niên kia nói:

– Vừa rồi anh ta làm hỏng một cái TV của chúng tôi. Tôi bảo anh ta bồi
thường. Anh ta nói không phải anh ta làm.

– Tôi…

Người thanh niên này chỉ nói được một chữ, nhưng không cãi lại.

– Vừa rồi anh ta cầm chai nước khoáng đổ vào trong TV đang phát hình. Kết quả
TV bị cháy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy.

Nhân viên cửa hàng này lập tức nói.

Diệp Mặc nhìn sắc mặt thanh niên này, đã biết nhân viên cửa hàng nói là sự
thật. Tuy nhiên hắn không biết rốt cuộc người thanh niên này đến Yến Kinh làm
gì. Nếu cậu ta giúp Phương Nam làm việc, mình giúp cậu ta giải quyết vấn đề
này cũng được. Dù sao lần trước Phương Nam cũng giúp đỡ Ninh Khinh Tuyết.

– Cậu tới đây làm gì?

Diệp Mặc hỏi.

Sắc mặt người thanh niên này lộ vẻ do dự, nhìn quanh một lát dường như cảm
thấy nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.

Diệp Mặc nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói:

– TV bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh.

– Năm nghìn ba.

Nhân viên cửa hàng này chỉ vào tấm bảng trên TV nói. Đó là một Tv LCD màn hình
cũng không nhỏ.

Diệp Mặc cũng lười mặc cả, lấy ra năm nghìn ba trăm đồng đưa cho nhân viên cửa
hàng, sau đó cầm lấy điện thoại di động, ngay cả hóa đơn cũng lười lấy, quay
sang nhìn người thanh niên kia nói:

– Chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc dẫn người thanh niên này tới một quán ăn nhanh ở tầng một, gọi hai ly
cà phê, sau đó ra hiệu người thanh niên này cũng ngồi xuống. Hắn còn chưa biết
tên của người thanh niên này.

Dường như người thanh niên này biết Diệp Mặc không biết tên của cậu ta. Cậu ta
vừa ngồi xuống đã nói:

– Anh Diệp. Tôi gọi là Tiểu Hỏa, vẫn đi theo anh Nam. Hẳn là anh từng gặp
tôi.

Diệp Mặc nhìn Tiểu Hỏa mới khoảng hai mươi tuổi, thật sự nghĩ mãi không ra vì
sao cậu ta còn làm ra hành động ấu trĩ đến như thế. Không ngờ lại đổ nước
khoáng vào trong TV. Cậu ta thật sự đúng là một nhân tài.

– Chuyện gì xảy ra? Phương Nam phái cậu tới sao?

Diệp Mặc hỏi, hắn thấy quần áo Tiểu Hỏa dường như đã rất lâu chưa được giặt
sạch. Xem ra, cậu ta đến Yến Kinh cũng không tốt lắm.

Đôi mắt Tiểu Hỏa thoáng đỏ lên một chút, rồi mới lên tiếng:

– Không phải anh Nam phái tôi tới. Anh Nam thiếu chút nữa thì bị giết. Hiện
tại hai chân bị người ta chém, đang bị thương nặng. Hơn nữa trong người còn có
thương tích, không đứng dậy nổi. Hiện tại anh Nam không còn ở Lưu Xà. Anh ấy
đã trốn tới một thị trấn nhỏ ở biên giới. Tôi phải lén lút mới tới được Yến
Kinh. Tôi đã mang theo ít đồ từ biên giới tính tiêu thụ ở Yến Kinh, nhưng lại
bị phát hiện. Toàn bộ đều bị cướp mất.

– Tuy nhiên người cướp đồ của tôi dường như muốn bỏ vào túi riêng, nên không
điều tra lai lịch của tôi, mà trực tiếp thả tôi ra.

Lúc này, Diệp Mặc mới hiểu được vì sao vừa rồi Tiểu Hỏa bị nhân viên cửa hàng
bắt được lại sợ hãi như vậy. Một khi cảnh sát đến đây, sẽ điều tra ra được lai
lịch của cậu ta. Nói không chừng sẽ phải ngồi tù. Những người từ biên giới Lưu
Xà đi ra, có mấy người là trong sạch.

Tuy nhiên Phương Nam thiếu chút nữa bị người ta giết chết, còn bị đuổi ra khỏi
Lưu Xà. Điều đó nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc. Lưu Xà đã bị hắn san bằng,
trên cơ bản không có thế lực nào lợi hại, sao Phương Nam còn có thể bị đuổi
đi? Hơn nữa lần trước khi Ninh Khinh Tuyết đi Lưu Xà, dường như anh ta vẫn là
lão đại ở Lưu Xà.

Thấy mặt Diệp Mặc lộ ra vẻ nghi hoặc, Tiểu Hỏa vội vàng nói:

– Lần trước, khi vợ anh Ninh tiểu thư đến Lưu Xà, anh Nam bởi vì chuyện của
chị ấy và Sử Vị mà gây lên. Sau đó anh ấy lại đánh gãy hai chân Sử Vị, đuổi ra
khỏi Lưu Xà. Vốn anh Nam tưởng rằng, cho dù Sử Vị là người của bang Lưỡng Tê,
nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường chút tiền là xong việc. Nhưng không ngờ Sử
Vị thần thông quảng đại, có thể khiến bang Lưỡng Tê tới Lưu Xà tới diệt Phác
Đao Hội chúng tôi.

– Đồng thời thiếu chút nữa đã giết chết anh Nam. Hơn nữa, trong trận chiến ấy
rất nhiều huynh đệ chúng tôi đã chết. Anh Nam bị trọng thương được chúng tôi
mang ra khỏi Lưu Xà, hiện tại trốn ở một thị trấn nhỏ sát biên giới. Bởi vì
không có tiền, lại không dám buôn bán ở biên giới, tôi liền mang theo ít đồ
trực tiếp đến Yến Kinh muốn tiêu thụ. Kết quả không nói tới chuyện những đồ đó
bị tịch thu, còn thiếu chút nữa thì bị bắt.

Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi:

– Cậu ở chỗ đó không thể kinh doanh, lại chạy đến Yến Kinh để làm gì? Hơn nữa
còn muốn gây sự trong chợ.

Tiểu Hỏa cúi đầu thật lâu sau mới lên tiếng:

– Bởi vì bản thân tôi chính là người Yến Kinh. Lần này tôi muốn mượn việc
buôn bán, quay về thăm cha mẹ tôi. Nhưng tôi không gặp được bọn họ…

Sau một lúc lâu, anh ta mới nói tiếp:

– Bởi vì tôi không có tiền, có chút chán nản, muốn đi dạo trong chợ một lát.
Không ngờ lại thấy trên TV đang giới thiệu về động vật lưỡng tê (loại động vật
lưỡng cư). Hiện tại tôi hận nhất chính là hai chữ lưỡng tê này. Tôi thấy bên
cạnh không có ai, giận dữ nên đã đổ nước vào phía sau TV, không ngờ bị nhìn
thấy.

Diệp Mặc không biết phải nói gì. Tiểu Hỏa thật không hổ danh là người từ Lưu
Xà đi ra, ngay cả lý do tám gậy tre còn chưa đánh đến cũng có thể tìm ra. Bất
quá Phương Nam đã giúp Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa lần này còn vì chuyện của
Ninh Khinh Tuyết mà anh ta bị đuổi đi thậm chí suýt bị giết. Cho dù nói thế
nào Diệp Mặc cũng nên giúp anh ta chuyện này.

Chỉ có điều không biết bang Lưỡng Tê này từ đâu xuất hiện. Tuy nhiên ngay cả
Nam Thanh Diệp Mặc cũng không sợ, thì sợ gì bang Lưỡng Tê. Nghĩ đến đây, hắn
lấy ra mười nghìn đồng đưa cho Tiểu Hỏa nói:

– Cậu đi về trước, nói cho Phương Nam cứ cố gắng dưỡng thương. Chuyện lần này
là do tôi gây ra. Tôi sẽ đi giúp tìm lại công đạo về cho anh ta. Chờ sau khi
tôi giải quyết chuyện ở Yến Kinh xong xuôi, tôi sẽ tới thăm anh ta.

Tiểu Hỏa vui mừng đứng lên, Diệp Mặc đã nói sẽ hỗ trợ, vậy nhất định không có
vấn đề. Mặc dù trong lòng nghĩ không nên nhận mười nghìn đồng này, nhưng trên
người cậu ta lại không có một xu. Cậu ta đành phải nhận lấy.

Diệp Mặc tiễn chân Tiểu Hỏa. Khi hắn đi ra khỏi chợ, mới phát hiện trời đã tối
rồi.

Tuy rằng hiện tại trên người hắn chỉ có mấy ngàn đồng, nhưng hắn cũng không
mấy để ý. Bởi vì hắn sẽ lập tức thu lại năm trăm ngàn tiền nợ. Tuy nhiên hắn
không ngờ Phương Nam bị bang Lưỡng Tê đuổi đi. Xem ra bang Lưỡng Tê này không
nhỏ.

Lắc đầu, Diệp Mặc thôi không nghĩ tới chuyện của Phương Nam. Hắn lấy điện
thoại ra, định gọi điện thoại cho Lý Hồ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.