Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 121: Gian hàng của Diệp Mặc.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 121: Gian hàng của Diệp Mặc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc đoán là sạp nhỏ này của hắn giá cũng không rẻ, xem ra tiền này nếu
không phải là Lâm Hối Hoà giúp hắn kê thì là người khác giúp Lâm Hối Hoà kê.
Nhưng Diệp Mặc cũng không nhất định phải trả lại tiền cho anh ta, viên đan
dược anh ta cho giá chừng không chỉ mười nghìn tệ.

Diệp Mặc đến vẫn còn là sớm, nhưng hắn vừa ngồi xuống trước sạp nhỏ của hắn
thì người lại ùn ùn kéo vào. Đại sảnh của triển lãm vốn trống trải mà bây giờ
lại rất nhộn nhịp. Các loại âm thanh pha trộn, rất nhộn nhịp.

Người đến đây xem ra đều có chút thân phận, tuy ồn ào nhưng lại không náo
động. Đa số đều đi thẳng đến chỗ mình thấy thích thú, tìm thấy đồ mình muốn
thì hỏi giá và cách dùng..v…v..

Nhưng Diệp Mặc phát hiện ra đồ ở đây rẻ nhất cũng là mấy nghìn tệ rồi, qua loa
một chút thì động cái là hơn một trăm nghìn tệ, thậm chí trên một triệu đều
rất bình thường.

Nhìn những người này coi tiền như rác, Diệp Mặc không khỏi thầm thở dài, thế
giới này vẫn có một bộ phận người giàu thật. Nhớ tới việc hắn bán một lá bùa
được mười ngàn tệ cũng đã rất vui rồi. Nhưng Diệp Mặc mới phát hiện một lá
được chế tác rất đẹp, chất lượng kém, hơn nữa trên cơ bản thì không có công
dụng phù triện gì cả, cũng bán được mười tám nghìn tám trăm tệ.

Vừa quét qua một lượt, Diệp Mặc phát hiện đồ bán tốt nhất ở đây chính là một
số bùa hộ mệnh pháp khí, còn có pháp khí cầu phát tài, sức khoẻ. Đặc biệt là
mấy quầy hàng mà trên biển tên có khắc mấy chữ cổ, kinh doanh tốt tới mức khó
tin. Diệp Mặc chú ý đồ của họ, là những thứ rẻ nhất cũng tầm hai trăm nghìn
tệ, còn không giảm giá.

Quầy hàng có biển hiệu chữ cổ này kinh doanh rất tốt, xem ra mấy quầy kia chắc
không dám bắt chước biển hiệu của họ. Nếu không cũng dùng chữ cổ, việc kinh
doanh của họ chắc cũng không tệ nữa.

Chỉ là Diệp Mặc phát hiện pháp khí thực thì lại không nhiều. Rất ít có pháp
khí phát ra linh khí. Thỉnh thoảng có một hai cái, giá cả thì đắt đến mức khó
tin.

Nhưng không có pháp khí phát ra linh khí không có nghĩa là những pháp khí này
đều vô dụng. Diệp Mặc hiểu rất rõ những đồ này. Hắn vừa lướt qua đã biết pháp
khí thật vẫn có một số cái nhưng tuy làm cũng khá tốt, tinh xảo nhưng tính
năng thì không dám khen. Có thể nói không có một pháp khí nào có thể sánh với
một phần trăm công hiệu của ngọc trong tay hắn.

Nhưng điều làm cho Diệp Mặc thất vọng là tuy đồ của hắn là tốt nhất, hơn nữa
hắn chưa có ý định bán bao nhiêu một cái nhưng người đến quầy của hắn là ít
nhất.

Tuy rất nhiều người nhưng đến chỗ hắn thì thưa thớt, thỉnh thoảng vài người
đến xem vài cái Diệp Mặc bày ra mà còn chả thèm hỏi giá cả.

Kinh doanh thật là khó. Diệp Mặc thầm thở dài. Xem ra cùng với quầy hàng nhỏ
này của hắn đồng thời cũng không có liên quan gì đến biển hiệu. Nếu những đồ
này không bán được, thì một trăm ngàn mà Diệp Mặc đầu tư vào đều không thể thu
hồi lại.

Diệp Mặc bỗng thấy một người quen, chính là cô gái rất thời thượng mà hắn gặp
trên máy bay. Nhưng bây giờ bên cạnh cô ấy lại có một người thanh niên hai –
ba mươi tuổi. Diệp Mặc không biết rằng cô lại có hứng thú với pháp khí này.
Lúc Diệp Mặc nhìn qua chỗ cô, đúng lúc cô cũng quay đầu lại, nhìn thấy Diệp
Mặc.

Đây đúng là người con gái xinh đẹp, nhưng Diệp Mặc chỉ cần vừa nhìn thấy đôi
mắt cô ấy là không thích. Không phải mắt cô ấy không đẹp mà là ánh mắt quá
lanh lợi, nhìn người thì liếc ngang.

Miệng cô hơi mỏng một chút, mặt trái xoan rất duyên dáng. Chỉ là đi cùng với
đôi mắt đó làm Diệp Mặc có chút ác cảm.

Cô ấy thấy quầy của Diệp Mặc liền đi tới. Cô ấy lúc ở sân bay vốn tưởng Diệp
Mặc đến tìm cô, không ngờ làm cô ta mất mặt, phá vỡ cảm giác tốt đẹp của cô,
làm cô thấy khó chịu.

– Không ngờ anh còn bán loại đồ này, dây chuyền ngọc này bao nhiêu tiền một
cái, lấy cho tôi một cái, coi như làm chuyện tốt đi.

Vẻ mặt đầy khinh miệt. Ý là thấy Diệp Mặc bây giờ lại lạnh lùng như thế, mua
một món đồ của hắn tương đương với việc bố thí cho hắn.

– Một trăm nghìn.

Diệp Mặc chả thèm ngẩng đầu lên. Vẻ mặt người con gái này rất khó chịu, làm
như hắn là tên ăn mày vậy. Ngọc này Diệp Mặc vốn định bán năm mươi đến tám
mươi nghìn nhưng vì thấy khó chịu, liền bán thẳng nó với giá một trăm nghìn.
Hơn nữa hắn thấy quầy Cổ Võ đó những đồ mà tệ nhất cũng một hai trăm nghìn
rồi, tệ hơn rất nhiều so với ngọc của hắn.

– Cái gì?

Người con gái lập tức kêu lên một tiếng. Nhưng cô ý thức được mình đã mất đi
vẻ thục nữ, liền cười nhạt, nói:

– Anh tưởng anh cũng là đồ của chữ cổ sao?

– Một dây chuyền ngọc chỉ có mấy trăm mà anh lại dám mở mồm ra nói một trăm
ngàn. Có phải là thấy tôi thông cảm cho anh nên anh muốn lừa tôi đúng không,
đáng đời không bán được. Một trăm thì anh từ từ mà đi bán đi.

– An Nhạn, cần gì phải chấp nhặt loại người này chứ, em cần dây chuyền ngọc
thì chúng ta qua quầy chữ cổ đó xem. Anh giúp em chọn một cái, coi như tặng
quà sinh nhật em tháng sau.

Người thanh niên bên cạnh vội nói.

An Nhạn nhíu mày, lại nhìn lại ngọc của Diệp Mặc, cô ta thấy mình khá thích
cái này. Dây chuyền ngọc này nhìn rất dễ chịu, thuận mắt. Chỉ là tên này quá
đáng ghét, dám lừa bịp cô ta.

– Cho anh một trăm, để anh phát một chút. Lấy cho tôi một cái.

Theo An Nhạn thấy, cô ta bỏ ra một trăm mua loại ngọc trông không đến một
nghìn này đã là quá nể mặt Diệp Mặc rồi. Cô vốn định ôm theo thái độ bố thí mà
đi nhưng vì thấy ngọc này quá đẹp lại muốn mua. Không ngờ chủ tiệm thoạt nhìn
khó coi lại dám thịt cô.

– Không bán.

Diệp Mặc căn bản chả thèm để ý người này.

– Hừ, cho anh kiếm tiền anh lại không cần. Rốt cuộc là anh có bán không?

Người con gái sành điệu tên An Nhạn này đã có chút tức giận rồi, trong mắt cô,
Diệp Mặc là loại lòng tham vô đáy.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

– Chả nhẽ cô còn muốn ép mua ép bán à? Đồ là của tôi, tôi muốn bán bao nhiêu
thì bán, tôi cũng không kéo cô mua đồ, nhường chỗ chút đi, đừng có chặn chỗ
tôi bán hàng.

– Được, hôm nay tôi xem anh bán được bao nhiêu tiền, xem cuối cùng anh có nài
nỉ tôi mua không. Một trăm ngàn, xem anh bán được bao nhiêu cái một trăm ngàn.

Đây là An Nhạn – người con gái sành điệu, thời thượng. Cô ta lại mặc kệ lời
khuyên của người thanh niên bên cạnh, cứ đứng bên cạnh, nhìn ngọc của Diệp Mặc
có bán được không.

Diệp Mặc cười nhạt:

– Một trăm ngàn mà cô nói là giá vừa rồi, bây giờ đã là hai trăm ngàn rồi.

Hắn cực kì khó chịu người con gái này. Việc kinh doanh của mình thì liên quan
gì tới cô ta. Bán hay không là việc của hắn, không hề lôi kéo cô ta phải mua.

– Anh…

An Nhạn bị Diệp Mặc nói cho vô cùng tức. An Nhạn thấy hắn bán để cho cô ta
xem, một trăm ngàn tệ đối với cô ta chả là gì nhưng cô ta thấy khó chịu. Tuy
dây chuyền ngọc này cô ta rất thích nhưng chả có gì cũng tiêu chín chục ngàn
thì cô ta không chịu.

– Ồ, Dây chuyền ngọc này đẹp quá, bao nhiêu tiền một cái?

Một người trung niên với hai người con gái chưa đến hai mươi tuổi đi qua quầy
của Diệp Mặc. Một người con gái đột nhiên thấy dây chuyền ngọc trên sạp của
Diệp Mặc liền dừng lại, nhìn ngọc mà thốt lên.

Người trung niên này cũng dừng lại:

– Con vào đi cũng được một vòng rồi đấy, khó thấy đồ nào đẹp, nếu thích thì
bố sẽ mua ỗi đứa một cái.

Diệp Mặc thấy hai người con gái này trông rất giống nhau, dáng vẻ đều rất
thanh tú, chắc là song sinh. Nhưng nghe khẩu khí của người trung niên này
dường như ông ta là người có tiền. Ý ông ta là chỉ cần con gái thấy được, ông
ta đều mua, chỉ là đi mãi mà không có đồ nào con gái ông ấy thấy thích.

– Bố, con cũng muốn, ở đây vừa hay có hai cái, con với chị, mỗi người một
cái. Dây chuyền này đẹp quá.

Người con gái còn lại vội nói.

Diệp Mặc không biết nói sao, hắn làm là loại pháp khí đeo trên người để phòng
ngự, không ngờ lí do người ta thích là vì nó đẹp. Đúng là không còn gì để nói.

– Ông chủ, dây chuyền ngọc này của cậu bao nhiêu tiền một cái.

Người trung niên đó liền hỏi.

– Hừ, đồ mấy trăm của hắn lại dám lấy hai trăm ngàn, không sợ gió lớn.

An Nhạn vẫn chưa đi, nói.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn An Nhạn. Người con gái này quá là đáng ghét, không mua
thì biến đi lại còn ở đây làm om sòm.

– Anh nhìn cái gì, chả nhẽ tôi không được nói sự thật với người khác sao.

An Nhạn thấy Diệp Mặc lạnh lùng nhìn cô, liền khó chịu mà lên tiếng.

Diệp Mặc chả thèm để ý cô ta, đồ của hắn chỉ bán cho người nào biết nhìn hàng.

Nhưng người trung niên đó chỉ cười, rõ ràng là không vì An Nhạn mà có bất kì
thay đổi nào. Ông ấy chỉ nhìn Diệp Mặc, cười:

– Xin hỏi, cái này hai trăm ngàn à?

Thấy người trung niên này nghe lời An Nhàn nói mà vẫn hỏi như thế, Diệp Mặc
liền biết ông ấy là người có chủ kiến. Hơn nữa ông ta có tiền, hoặc có thể nói
là vì sinh nhật của con gái, căn bản là không quan tâm chút tiền này.

– Đúng vậy, là hai trăm ngàn.

Đối với dây chuyền ngọc bán ra với giá hai trăm ngàn, Diệp Mặc không cảm thấy
giá cao, đồ của hắn đáng số tiền này. Những pháp khí đó tệ hơn nhiều so với đồ
của hắn, đều không đáng từng đấy tiền. Dây chuyền ngọc của hắn bán hai trăm
ngàn thực sự rất là bình thường.

– Được, tôi lấy hai cái, nhưng dây chuyền ngọc này quả thật rất đẹp.

Vị trung niên này nói.

An Nhạn đứng bên thấy người này đột nhiên mua hai cái, có chút kinh ngạc, thậm
chí nhất thời còn không kịp phản ứng.

Diệp Mặc nghe vị này nói, liền vội vàng nói:

– Dây chuyền ngọc của tôi không phải vì đẹp mới bán giá hai trăm. Dây chuyền
ngọc của tôi có hai công hiệu. Một là dưỡng thân, sau khi đeo cái này thì sẽ
ít có bệnh. Còn một cái nữa chính là công hiệu phòng ngự. Ngọc này có ba lần
phòng ngự, một khi mà dùng hết thì ngọc này sẽ vô dụng.

– Hừ

Thấy Diệp Mặc còn nói khoác, trong lòng An Nhạn càng khó chịu. Nhưng cô ta
cũng hết cách, ai bảo người ta cứ nhất định phải mua cơ.

Người trung niên này rõ ràng là chả để ý lời của Diệp Mặc. Theo ông ta thấy,
nếu dây chuyền ngọc của Diệp Mặc thật sự có tác dụng này, hắn sẽ không bày ra
quầy nhỏ như thế này bán.

– Bố, bố cũng mua một cái đi, có tác dụng phòng ngự đấy, chúng ta ba người
mỗi người một cái.

Một đứa con gái liền nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.