Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 120: Hội giao lưu pháp khí.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 120: Hội giao lưu pháp khí.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Chuyện gì thế?

Diệp Mặc lòng tự nhủ hắn và Lâm Hối Hoà quen nhau là vì vòng tay pháp khí, chả
nhẽ lại có liên quan đến pháp khí?

– Ba ngày sau, phố lớn Tây Môn có một hội triển lãm, giao lưu về pháp khí.
Nghe nói đến lúc đó anh tài trong cả nước, thậm chí có cả thương nhân nước
ngoài đều đến. Hơn nữa, lần này sản phẩm triển lãm vẫn là một số ít môn phái
cổ võ cung cấp. Họ đương nhiên là vì bán lấy tiền. Nếu chú em thích thì có thể
đi cùng anh.

Lúc Lâm Hối Hoà nói, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Nói xong như nhớ ra cái gì đấy, y nói tiếp:

– Ồ, Cổ Võ, có thể cậu chưa nghe qua, không sao, đến lúc đó tôi giải thích
cho nghe. Thực ra tôi biết cũng không nhiều nhưng sản phẩm đưa ra của họ đều
là sản phẩm tốt. Hàng năm đều bán ra một số để đổi lấy tiền, chỉ là giá cao có
phần thái quá.

Diệp Mặc nghe nói có môn phái Cổ Võ liền thấy thích thú, hơn nữa kể cả không
có môn phái này hắn cũng muốn xem pháp khí ở đây như thế nào. Chỉ là trong
lòng hắn nghĩ, không biết Lạc Tố Tố có phải cũng thuộc môn phái này hay không,
xem ra chắc là thật.

Bây giờ hắn không có bất cứ cách nào liên lạc với Lạc Tố Tố, thậm chí còn
không biết cô ấy ở tại phương hướng nào. Nếu biết chỗ cô ấy, không chừng lại
đi tìm cô ấy. Chỉ là cho dù muốn đi tìm cô ấy thì cũng phải chờ chuyện của
mình giải quyết xong xuôi đã.

Nhưng nghe Lâm Hối Hoà nói giá của Cổ Võ ột cách thái quá, bây giờ hắn cũng
chả có nhiều tiền như thế, hắn chỉ có một trăm nghìn tệ, mà vẫn phải đưa cho
Du Nhị Hổ. Còn về năm trăm nghìn tệ của Lý Hồ nợ, hắn vẫn chưa muốn đi đòi.
Nghĩ đến đây lại nói:

– Nhưng tôi không có tiền, giá cao thế này…

Lâm Hối Hoà xua tay nói:

– Tôi cũng chả có bao nhiêu tiền, chỉ là đi xem một chút thôi.

Diệp Mặc nghĩ cũng đúng, đi xem trước rồi tính sau. Đồ của Cổ Võ chính là đồ
hoặc là pháp khí làm tốt nhất, chả nhẽ còn tốt hơn cả pháp khí mà hắn làm? Hắn
đích thực là chân tu, có lẽ, bản thân có thể mang chút đồ đi bán.

– Này, tiền bối Lâm…

Diệp Mặc vẫn chưa nói hết thì đã bị Lâm Hối Hoà ngắt lời

– Sau này tôi gọi cậu là chú em Diệp, cậu gọi tôi là anh Lâm. Từng tuổi này
mà tìm được người bạn có sở thích về pháp khí thật khó, hiếm thấy chúng ta lại
thích chơi mấy món đồ cổ này, cậu nói có phải không?

– Nếu đã như vậy, em cũng không khách khí nữa.

Diệp Mặc cũng không phải là người lải nhải, tuy Lâm Hối Hoà lớn hơn hắn rất
nhiều nhưng anh ta cũng là người cởi mở.

– Em nghĩ nếu em cũng làm chút đồ đi bán, anh thấy có được không?

Diệp Mặc chưa từng đi hội giao lưu đó, bây giờ nghĩ ra rồi thì phải hỏi Lâm
Hối Hoà.

Lâm Hối Hoà hỏi:

– Em Diệp, em có thể làm pháp khí sao?

Diệp Mặc khẽ cười:

– Pháp khí thì có thể làm một ít, chỉ là có chút bình thường, em chuẩn bị làm
một số cái pháp khí đơn giản, còn luyện một ít thuốc mang đến hội giao lưu,
không biết có được không?

– Được, đương nhiên là được. Quầy hàng thì anh sẽ giúp, em đi chuẩn bị đồ
trước đi. Ba ngày sau anh sẽ đến tìm em.

Lâm Hối Hoà tuy vui mừng nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường, dù sao thì Diệp
Mặc cũng biết về pháp khí. Giờ hắn nói hắn có thể làm một số pháp khí đơn giản
cũng chả có gì lạ.

Cái đồ pháp khí này trên thị trường nhiều lắm nhưng có thực sự có tác dụng hay
không thì không ai biết. Hắn làm vài cái mang đi bán, chỉ cần bán được thì đã
là bản lĩnh của hắn rồi. Bây giờ trên thị trường, có rất nhiều người bán pháp
khí. Có lẽ trong mười nghìn cái thì có một cái là thật thì cũng là giỏi lắm
rồi.

Thời gian ba ngày, Diệp Mặc đã chế tác năm dây chuyền pháp khí, chi phí của nó
thấp hơn nhiều so với vòng tay. Nhưng lần này Diệp Mặc cũng không dùng loại
ngọc rẻ tiền. Hắn bây giờ có một trăm nghìn tệ, còn trông cậy vào những pháp
khí này có thể bán ra với giá cả hợp lí, vì vậy ngọc cũng phải dùng loại tốt.

Chưa tính tiền công tự làm, chi phí của dây chuyền này đã hơn mười nghìn tệ
rồi.

Ngoài ra, hắn bỏ chín mươi nghìn tiền thừa ra để mua một số dược liệu. Cộng
thêm một số dược liệu hắn vốn để ở phòng khám, phần lớn đều là dược liệu được
thu thập từ biên giới, luyện chế ra một ít đan dược, tổng cộng là mười hai
viên. Nhưng hắn đã chuẩn bị mười hai lọ. Hắn muốn bán đan dược với giá cả phải
chăng.

Vì hội giao lưu triển lãm này vốn là một ít bùa chú, pháp khí, còn có các loại
ngọc khí khai quang, công cụ trừ ma, vân vân. Vì vậy, bán những thứ này ở đây
cũng không quá thu hút sự chú ý. Còn về bùa chú, Diệp Mặc không dám làm, vì
bùa của hắn đối với nơi này mà nói quá là nghịch thiên.

Bùa bán ở đây thường là do một số giang hồ nhân sĩ làm, có chút hiệu quả thanh
thần nhưng nếu so với bùa của Diệp Mặc, thì đúng là không thể xem như bùa nữa.
Bùa của Diệp Mặc không những có thể tấn công mà còn có công hiệu trị bệnh cứu
người. Bây giờ hắn đã luyện tầng ba công lực, bùa công kích làm ra đều có thể
đưa người ta đến chỗ chết.

Nếu truyền ra ngoài quá mức ly kỳ, thậm chí còn tạo nên chấn động lớn. Huồng
hồ chế tác của bùa cũng khá tiêu hao thời gian. Dù bây giờ Diệp Mặc luyện khí
tầng ba, hắn một ngày làm được một lá bùa cũng đã rất khá rồi.

Về phần thuốc và khuyên tai ngọc hộ thân bán thì cũng bán rồi, về hiệu quả chỉ
có người dùng mới biết. Hơn nữa cho dù người dùng biết rồi thì cũng không biết
là ai bán. Nghe Lâm Hối Hoà nói, người muốn đi hội giao lưu nhiều như thế, hơn
nữa còn hỗn độn vô cùng, ai mà biết những cái này là hắn bán chứ?

Cho dù biết, hắn cũng có thể đẩy cho người khác, nói là hàng nhập. Hơn nữa,
Lâm Hối Hoà cũng nói rồi, người mua hàng chỉ cần xem hàng chuẩn, thường không
cần biết ai bán. Chỉ có đồ của một số môn phái mới được ưa chuộng, nhưng dù
sao thì nó cũng là bộ phận rất nhỏ.

Lúc Diệp Mặc chuẩn bị xong đồ thì Lâm Hối Hoà đã đến rồi. Chỉ là lần này anh
ta lại không tự đến mà có người lái xe đưa anh ta đến.

Diệp Mặc tặng một viên đan dược cho Lâm Hối Hoà, anh ta không khách khí mà
nhận lấy. Theo anh ta thấy thì tay nghề của Diệp Mặc là trung y mà tổ tông
truyền lại. Tuy có thể trị một số bệnh nhưng bản lĩnh có hạn. Anh ta nhận vì
Diệp Mặc cũng là ý tốt, và cũng vì anh ta giúp Diệp Mặc, nếu không nhận sợ
Diệp Mặc lại nghĩ ngợi gì đó.

Diệp Mặc thấy Lâm Hối Hoà cất thuốc đi một cách tuỳ tiện, thậm chí còn chả hỏi
hắn về tác dụng, tự biết suy nghĩ của Lâm Hối Hoà. Hắn cũng chả để ý, chỉ là
tiện mồm nhắc:

– Anh Lâm, phương thuốc này là tổ tông truyền lại, dùng lúc cấp bách. Không
những có tác dụng cứu giúp mà còn có thể trị một số bệnh.

Nhưng tuy Diệp Mặc đã nhắc nhở Lâm Hối Hoà nhưng Lâm Hối Hoà chắc cũng không
quan tâm lắm. Anh lái xe trẻ đó nghe rồi có vẻ muốn cười, bản tính của anh Lâm
là thích những đồ cổ quái hiếm có. Đến bạn kết giao cũng có chút khoác lác.

Trong lúc nói chuyện với Lâm Hối Hoà, Diệp Mặc cũng biết Lâm Hối Hoà vốn là
thị trưởng của thành phố Hồ Dương. Nhưng Lâm Chí Đan con trai của anh ta bây
giờ lại là Phó thị trưởng thường trực Lạc Thương. Nhưng cái này Lâm Hối Hoà
lại không nói nhiều.

Diệp Mặc thầm nghĩ, chả trách Hối Hoà tuy hiền lành nhưng lại có khí chất của
người bề trên. Hoá ra đã từng là thị trưởng, khó trách.

Lâm Hối Hoà thấy Diệp Mặc sau khi nghe xong anh ta giới thiệu, vẻ mặt vẫn
không thay đổi. Trước thế nào thì giờ vẫn thế. Gọi anh ta là anh Lâm thì giờ
vẫn gọi thế.

Lâm Hối Hoà thầm gật đầu, anh ta thấy Diệp Mặc quả không đơn giản như bề
ngoài. Từ việc hắn nói chuyện với người từng làm thị trưởng có thể thấy, sở dĩ
anh ta vạch rõ thân phận là vì muốn xem Diệp Mặc có đáng để quen thân hay
không.

Nhưng anh ta không biết là đừng nói anh ta là thị trưởng, đến cả tổng thống
Mỹ, trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ là người bình thường, không có gì khác.

Người khác nếu đột nhiên phát hiện ra người mình quen là một thị trưởng, còn
không lập tức nịnh bợ, mà con trai của thị trưởng này cũng là thị trưởng.
Nhưng Diệp Mặc vẫn coi anh ta như một người bình thường, không có chút nào
kích động và khác thường, vẫn hỏi một số tình hình của buổi giao lưu triển
lãm.

Qua một số cuộc nói chuyện với Lâm Hối Hoà, Diệp Mặc cũng biết ít tình hình
triển lãm. Thường thì có thể vào hội triển lãm đều là người có tiền hoặc là
người có danh vọng mới có thể chứ không phải ai cũng được vào. Chính là, Diệp
Mặc có thể vào buổi triển lãm vẫn là do Lâm Hối Hoà giúp đỡ.

Hội trường có thể chứa ba nghìn người, hơn nữa trông còn không chật chội, thậm
chí còn rất rộng rãi.

Nhưng vì hạn chế của triển lãm quá nhiều, người đến đều giàu có. Vì thế trừ
gian hàng triển lãm ra, giữa hội trường thậm chí còn có một chỗ thử pháp khí,
có thể thử ngay tại chỗ.

Lâm Hối Hoà cũng là nhờ người ta giúp Diệp Mặc làm một quầy hàng nhưng vì có
nhiều quầy to nên quầy của Diệp Mặc chỉ có thể ở một chỗ nhỏ ở trong góc mà
thôi. Nhưng chỗ này đã quá đủ đối với Diệp Mặc rồi. Đồ hắn muốn bán vốn ít mà
hắn lại không muốn phô trương.

Lúc Diệp Mặc và Lâm Hối Hoà đi vào, hội giao lưu đã có rất nhiều người rồi.
Thậm chí nhiều quầy hàng cũng đã bày ra rồi. Có thể thấy cũng có rất nhiều
người có hứng với buổi giao lưu này.

Lâm Hối Hoà đưa Diệp Mặc đến quầy, vội vàng đi gặp bạn, anh ta đến hội giao
lưu này cũng vì muốn mua một cái pháp khí tốt. Nhưng anh ta không rành về cái
này. Anh ta vốn muốn để Diệp Mặc tham khảo, chỉ là bây giờ Diệp Mặc phải kinh
doanh, anh ta chỉ có thể đi xem cùng bạn cũ, sau đó tìm Diệp Mặc để hỏi ý
kiến.

Diệp Mặc vốn không có đồ gì mấy, nói là bày hàng thực ra chỉ là một cái bàn.
Đồ của hắn để trong túi là có thể mang đi, chứ không như đa số quầy hàng bình
thường, không những to mà còn có những bức quảng cáo rất lớn.

Gần quầy của Diệp Mặc có “Pháp khí Lý Ký nhãn hiệu cũ”, “khai quang pháp khí
Hồng Quang Tự”, “bùa Mao Sơn” vân vân. Xem ra hàng bày la liệt.

Tuy nhiên một tấm biển ở chỗ xa, thu hút sự chú ý của Diệp Mặc, trên viết là
“khuyên hộ thân”, bên cạnh còn có một dòng chữ cổ lớn. Diệp Mặc nghĩ đây chắc
là quầy của môn phái cổ võ. Chờ lúc nữa là có thể đi xem, nhân tiện hỏi thăm
luôn môn phái của Lạc Tố Tố.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.