Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 101: Cuộc chiến trong sa mạc.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 101: Cuộc chiến trong sa mạc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Bán đảo Cold satisfied Châu Phi bị bao vậy bởi bán đảo Somalia và thảo nguyên
Benadar, đây là nơi đóng quân của Thiên Long Đầu. Hơn nữa nơi này còn gần với
biển Ả rập, nếu cần thì có thể đi ra được biển lớn, đây quả thực là một nơi
đóng quân rất tốt, nơi mà Thiên Long Đầu lựa chọn, không những phong cảnh
không tệ, mà còn có núi bao vây xung quanh, cho dù không có núi bao vây xung
quanh thì cũng không có người nào dám đến chỗ ẩn náu của Thiên Long Đầu.

Lúc này Thiên Long Đầu lại đang rít gào trong đại điện của một tòa lâu đài
nguy nga tráng lệ không gì sánh được, con trai độc nhất của y đã bị giết chết
ở Đại Lục, hơn nữa còn chưa tìm ra tung tích của tên sát thủ, ông ta đã hạ
lệnh, nếu như trong vòng ba ngày mà không tìm thấy được nơi ẩn chốn của tên
sát thủ, thì tên đại ca phụ trách ở Hoa Hạ phải mang đầu đến gặp ông ta.

Nhưng càng ngày Thiên Long Đầu lại càng mất kiên nhẫn, hôm nay có một gã lính
truyền tin vội vội vàng vàng chạy đến báo cáo:

– Giáo chủ, đã có tin tức của hung thủ rồi.

Thiên Long Đầu thích nhất là được người khác gọi mình là giáo chủ, hơn nữa ông
ta còn rất thích một “cha sứ” nổi tiếng của Mỹ, ông ta thường nói phải làm
được những thứ lợi hại hơn cả “cha sứ” nên người khác mới gọi ông ta là giáo
chủ.

– Là kẻ nào?

Chuyện khiến Thiên Long Đầu cảm thấy buồn phiền nhất lúc này là không tìm được
tên sát thủ đã giết mất đứa con duy nhất của ông ta, bây giờ nghe nói thủ hạ
đã tìm thấy kẻ đó, nên cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng cũng không nhịn
được liền cất tiếng hỏi luôn, nếu như là chuyện khác, ông ta sẽ ngồi im không
động đậy, đợi sau khi lính báo cáo xong mới nói. Nhưng dính đến chuyện sát thủ
giết con ông ta, thì ông ta không thể nào nhịn được nữa rồi.

– Trước mắt thì vẫn chưa biết được danh tính của sát thủ, nhưng đã có được
hình dạng và dáng vẻ của hắn, chúng ta đã có ba anh em bị hắn giết hại. Hơn
nữa thủ đoạn ra tay cũng giống nhau, đều là dùng đinh sắt gim vào ấn đường.

– Có thể thấy kẻ này và kẻ ở Ninh Hải là cùng một người, lúc đó người của
chúng ta chắc đã phát hiện ra điều gì đó đặc biệt, muốn đi hỏi, kết quả là bị
giết.

Tên lính truyền tin nói liền một mạch tất cả những thông tin mà anh ta biết.

Sắc mặt của Thiên Long Đầu biến đổi, nhưng cũng không nói gì nữa. Ông ta biết
tên lính này vẫn còn chuyện muốn báo cáo.

Quả nhiên tên lính này thở dốc một hơi, rồi lại tiếp tục nói:

– Kẻ này sau khi giết người, lúc chuẩn bị xóa dấu vết, thì cảnh sát đến, tuy
nhiên kẻ này dường như cũng không muốn chống lại cảnh sát, nên đã cướp xe máy
chạy dọc theo bờ mương Takla Makan, người của chúng ta cũng đã đuổi theo…

– Lập tức triệu tập tất cả những người có thể triệu tập được, bằng bất cứ giá
nào, cho dù là có phải lật tung cả sa mạc Takla Makan thì cũng phải bắt lấy
hắn cho ta, không thì cứ để hắn ở luôn sa mac Takla ManKan, lấy đầu của hắn về
tế Sĩ Bình.

Thiên Long Đâu ngắt lời tên lính truyền tin, nói.

Diệp Mặc thấy ba người này tìm mình thông qua tấm ảnh chụp, thì đã biết ba
người này sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho hắn, thân phận của hắn đã bại
lộ rồi. Một khi bọn chúng đã có thể cầm trong tay hai tấm ảnh của mình, thì có
thể nói, đám người này vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm mình là Diệp Mặc,
cũng chính là người đã giết Tống Thiếu Đàm và Thiên Sỹ Bình.

Thân phận bại lộ cũng không sao, nhưng bây giờ thì chưa thể để bại lộ được,
bây giờ hắn mới luyện đến cấp thứ hai, lộ diện thân phận vào lúc này chẳng có
gì tốt đẹp cả, một khi hắn luyện tới cấp thứ ba có thể sử dụng được pháp
thuật, thì việc có bại lộ thân phận hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Cho nên, biết ba người này đến điều tra hắn, hơn nữa đã bắt đầu hoài nghi hắn,
hắn lập tức giết ba người này, không hề nương tay. Mặc dù biết ba người này
không phải là người của “Nam Thanh” thì là của nhà họ Tống, nhưng Diệp Mặc
cũng không thể xác định, dựa theo việc điều tra hắn của nhà họ Tống mà nói thì
ba người này chắc không phải là người của nhà họ Tống, vậy nên chắc bọn họ là
người của “Nam Thanh” rồi.

Nghĩ đến “Nam Thanh” Diệp Mặc cũng thầm ngạc nhiên thán phục, mình vừa mới lộ
mặt, thì đám người này đã đuổi tới, may mà lúc ở Lạc Thương, hắn đã ru rú ở
nhà, rất ít khi lộ mặt, không thì hắn đã bị phát hiện ở Lạc Thương từ lâu rồi.

Giết ba người này, Diệp Mặc cũng không hề có chút áp lực nào, muốn lấy mạng
của hắn, thì phải dùng mạng mà đền thôi.

Nhưng giết người giữa ban ngày ban mặt, Diệp Mặc cũng còn muốn giả quyết tốt
hậu quả sau này, chỗ này không phải là Đại Lục lạc Nguyệt, giết người cũng
không sao, không cần biết là anh giết người của chính phái hay là hắc đạo, đều
không phải là chuyện mà người khác quan tâm.

Đúng lúc Diệp Mặc định đem ba người này đem đi hỏa táng, thì lại xuất hiện một
chiếc xe cảnh sát khiến Diệp Mặc thót tim, lại còn có đến tận bốn người, nhưng
họ không phát hiện ra hắn, không ngờ để cho tên chạy thoát đi báo cảnh sát,
lúc này thì lộ thật rồi, Diệp Mặc cũng đành bỏ mặc tất cả không đi xóa dấu vết
hiện trường nữa, rồi ngồi thẳng lên chiếc moto dựng gần đó, chạy trốn vào sa
mạc.

Mặc dù Diệp Mặc giết người bên “Nam Thanh” không chút khó khăn nào, nhưng đối
với cảnh sát hắn thực sự không muốn động thủ, lúc tính mạng không còn bị uy
hiếp nữa thì giết cảnh sát là một tội lớn. Cho dù Diệp Mặc có ngốc, thì cũng
không muốn làm những chuyện như này, trừ phi lúc tính mạng bị uy hiếp, không
thì hắn cũng không muốn làm những chuyện như thế này. Hơn nữa phát hiện ra
mình giết ba người này, lại còn có một người chạy thoát, rồi lại giết cảnh
sát, nhưng vậy cũng không thể bịt được miệng ai cả.

Trước khi Diệp Mặc tiến vào sa mạc, đã đọc qua một số lượng lớn tài liệu về sa
mạc Takla Makan, vốn dĩ hắn không muốn tiến vào từ chỗ này, chỉ vì bị người ta
theo dõi, nên mới phải đổi vị trí.

Hắn biết nơi nguy hiểm nhất của Takla MaKan chính là vùng đất bên cạnh hồ Rob,
nơi này đã có rất nhiều nhà thám hiểm phải bỏ mạng, nhiệt độ ngày và đêm ở đây
chênh lệch rất lớn, nhà thám hiểm bình thường thường không dám một mình thám
hiểm ở nơi này, muốn đến thì cũng phải đến cùng đoàn…

Còn mấy văn tự cổ mà Diệp Mặc biết, nào là “Khố hồ”…, “rob”, còn có “thánh
môn”… hắn không dám khẳng định, Rob… hay là hồ Rob. Lúc này trên tấm bản
đồ cũng không chỉ vị trí của hồ Rob. Nhưng với những tài liệu mà hắn đọc được
thì sa mạc Takla Makan đã từng chôn vùi một lượng lớn thành cổ, thành cổ nổi
tiếng nhất cũng đã biến mất ở đây.

Con đường tơ lụa nổi tiếng và những kiến trúc cổ khác cũng đều đã bị bao phủ
bởi sa mạc.

Diệp Mặc không biết cái Thánh Môn mà hắn phải tìm có phải là một trong những
cửa của các công trình kiến trúc cổ đã bị chôn vùi hay không.

Đã tiến vào sa mạc rồi, Diệp Mặc cũng không vội vã đi luôn, mặc dù hắn là
người tu luyện, nhưng vẫn còn ở cảnh giới thấp, bây giờ hắn lại không có bất
cứ vật dụng hay thiết bị gì, hướng đi này đã khác rất nhiều so với hướng đi đã
được vạch ra lúc ban đầu. Cho nên sau khi hắn tiến vào sa mạc, cũng không định
tiếp tục đi, mà lấy bản đồ ra cẩn thận xác nhận lại một lần nữa.

Có rất nhiều nhà thám hiểm có cả đoàn xe hộ tống mà còn phải bỏ mạng tại hồ
Rob, hoặc là chết trong sa mạc Takla Makan, Diệp Mặc bây giờ lẻ loi một mình,
tất cả nước cũng chỉ đủ dùng mà thôi, so với nhà thám hiểm một người một xe
nước thì đúng là khoảng cách quá xa vời.

Diệp Mặc vốn tưởng rằng hắn đã tiến vào sa mạc, thậm chí đã cách đường quốc lộ
rất xa rồi, đám người “Nam Thanh” đó chắc sẽ không đuổi đến được, nhưng Diệp
Mặc đã đánh giá thấp đám người đó, hắn dựng trại được một hai tiếng đồng hồ
rồi, phát hiện ra là bị bao vây.

Đám ngươi này thực sự là rất độc ác, không ngờ lại có thể đuổi được đến tận
đây, Diệp Mặc không kịp thu dọn lều trại, chỉ kịp nhặt chiếc ba lô, chuẩn bị
lập tức rời khỏi đây.

Ở chốn sa mạc, không có bất cứ cái gì để che chắn ẩn nấp, hơn hai mươi người,
mặc dù không có súng ống gì, phần lớn đều là cướp cạn, nhưng cũng đã khiến cho
Diệp Mặc mệt bở hơi tai rồi.

Dường như biết trước được rằng Diệp Mặc rất lợi hại, nhìn thấy Diệp Mặc xuất
hiện, bọn chúng không hề do dự mà lập tức nổ súng, thậm chí có tên còn quăng
cả lựu đạn, rõ ràng là bọn chúng không màng sống chết, chỉ cần có thể đưa hắn
về là được.

Trong sa mạc rộng lớn, ngoại trừ việc giết bằng hết đối phương ra, Diệp Mặc
cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn nấp để né đạn, đồng thời trong tay cũng
đã cầm sẵn đinh sắt, chuẩn bị phóng ra như mọi khi.

Nơi này không giống như căn nhà đá Lưu Xà lúc trước, một người chặn cửa là
được rồi, hơn nữa bọn chúng không chỉ tấn công một hướng, ở sa mạc trống trải
đến khôn cùng như thế này, đạn dường như bay đến từ bốn phương tám hướng, Diệp
Mặc đã khẳng định chắc chắn đám người này không phải là người của nhà họ Tống,
nhà họ Tống không thể phái đến nhiều tay súng như này được, đám người này chắc
chắn là người bên “Nam Thanh”.

“Nam Thanh”, trong lúc khẩn cấp, trong một khoảng thời gian ngắn không ngờ có
thể gọi đến hơn hai mươi người, lại còn có mười mấy cây súng có thể thấy tiềm
lực của “Nam Thanh” mạnh đến mức nào. Nếu như trong đại bản doanh của bọn
chúng, thì bọn chúng sẽ như thế nào đây?

Tuy nhiên Diệp Mặc không đủ thời gian để suy xét nữa rồi, bởi đã có hai chiếc
xe jeep chạy đến.

Một tiếng gầm vang của động cơ xe, Diệp Mặc biết rằng nếu không tốc chiến tốc
thắng thì người càng ngày sẽ càng đông. Lưng đột nhiên buốt rát, hắn biết hắn
đã bị trúng đạn rồi, dù sao thì cự ly thần thức của hắn hiện tại còn quá hẹp,
có bắn lén thì hắn cũng không có cách nào mà né được, nhưng tên bắn lén này
cũng đã bị Diệp Mặc giết chết.

Chiếc xe jeep chạy đến càng ngày càng gần, Diệp Mặc đã giết hết những kẻ bao
vây hắn, nhưng hắn cũng đã bị trúng đạn, lều cũng đã bị bắn nát thành hàng
trăm mảnh, căn bản là không còn giá trị gì nữa rồi, Diệp Mặc không ngờ, chiến
đấu một trận ở sa mạc lại hao tổn nhiều nguyên khí đến vậy, dù sao thì cũng
vẫn phải tiếp tục tránh đạn, lều hắn cũng không cần nữa, nhưng lại không dám ở
lại, quay người đi, vội vàng tiến sâu hơn nữa vào bên trong sa mạc.

Diệp Mặc chạy như bay trong sa mạc, biết rằng mình có hơi nông nổi, hắn không
ngờ rằng “Nam Thanh” lại dám điên cuồng như vậy, không ngờ lại dám tiến sâu
vào sa mạc để chặn đường hắn, khiến kế hoạch của hắn đổ bể, rồi lại còn bị
thương.

Hai tiếng đồng hồ sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn mất phương hướng, mặc dù hắn biết
bị mất phương hướng ở trong sa mạc là rất nguy hiểm, nhưng còn tốt chán so với
việc bị vây quanh và chĩa súng vào người.

Diệp Mặc dừng lại, xử lí vết thương một chút, nhưng phát hiện nghiêm trọng hơn
chính là hai mươi chai nước khoáng mà hắn mang đi đã bị bắn thủng ít nhất là
sáu bình, phương hướng của viên đạn đó cũng rất quái dị, xuyên qua một loạt
bình.

Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bốn phía đều là cát vàng mênh mông,
không biết phải đi bao lâu mới đến được hồ nước, than thầm một tiếng, bây giờ
đến lều trại cũng không còn nữa rồi.

Nếu có GPS thì tốt rồi, nhưng Diệp Mặc căn bản là không có tiền để mua thứ đó.

Sắc trời đã tối sầm, Diệp Mặc nhìn xung quanh, rồi lấy từ trong balo một chiếc
túi ngủ, miễn cưỡng vắt lên trên rễ một cây hồ dương lớn, hắn cố gắng nghỉ
ngơi một đêm, vừa lúc nãy bị thương, vẫn còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa bây giờ
nước cũng không còn nhiều nữa, nhất định phải giữ được thể lực, đầu tiên là
phải trị thương cái đã!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.