Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 7: Tên nghiện máy tính ru rú trong nhà.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Mẹ, con là Tĩnh Văn, mẹ có nghe thấy không? Mẹ…
Tĩnh Văn kích động lắc tay người phụ nữ đang năm ngủ say trên giường, không
ngừng gọi.
Tay người phụ nữ này giật giật, sau đó lông mày nhíu lại, rồi từ từ mở mắt ra.
Mơ hồ nhìn con gái đang vui mừng đến mức khóc nức nở ngồi trước mặt mình, đang
muốn nói gì đó, nhưng Tô Tĩnh Văn lại kích động quá, nên bổ nhào vào lòng
người phụ nữ này, vừa khóc vừa nói:
– Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, con…
– Văn Văn…
Người phụ nữ trên giường dần dần tỉnh lại, bà dần dần cảm thấy dường như cơ
thể mình nhẹ nhõm hơn nhiều, tinh thần của bà cũng đang dần dần hồi phục.
– Mẹ bị sao vậy, Văn Văn.
Người phụ nữ nằm trên giường lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn ngồi dậy, chỉ
có điều do nằm trên giường quá lâu, khiến cho bà ấy không thể nhất thời mà
ngồi dậy ngay được. Thậm chí bà còn cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm ấy đang
dần dần lan tỏa khắp tứ chi của mình.
Tô Kiến Trung há hốc mồm đứng nhìn, không thể tin nổi vào những điều đang diễn
ra trước mắt mình, thậm chí quên cả nói chuyện, lần đầu tiên anh ta phát hiện
ra, quả thực trên thế giới này vẫn tồn tại những chuyện không thể giải thích
một cách rõ ràng được, đây có phải là ảo giác không?
…
Diệp Mặc rất hài lòng với chỗ ở mới của mình, bây giờ trên người còn có mấy
vạn đồng, tạm thời hắn không cần phải đi khắp nơi chạy vạy để vay tiền nữa
rồi. Chỉ cần hàng ngày ở trong sân tu luyện võ công là được rồi, còn phải cẩn
thận chăm sóc “Ngân Tâm thảo” đang đứng cô độc trong bồn hoa nữa chứ.
Một tháng trời, rốt cuộc Tạ Tinh cũng biết được người sống ở gian phòng phía
tây là một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi. Nhưng Diệp Mặc chỉ ở trong sân tu
luyện vào buổi tối, và tập luyện võ công ở cái sân đó vào buổi sáng, hơn nữa
cô gái ở phòng đối diện, hầu như ngày nào cũng dậy rất sớm để đi làm, lúc cô
ấy về, thì Diệp Mặc đã ở trong phòng bắt đầu tu luyện rồi. Cho nên, một tháng
rồi, nhưng hai người vẫn chưa hề gặp mặt nhau.
Diệp Mặc vốn dĩ cũng không hề quan tâm đến cô gái ở gian phòng phía tây, mặc
dù cuộc sống của hắn khá đơn điệu, nhưng thời gian luyện tập hàng ngày cũng
không đủ, làm gì còn có thời gian đi quan tâm đến chuyện khác.
Hứa Vi mặc dù biết căn phòng bên cạnh phòng phía đông đã được thuê, nhưng
không biết người thuê căn phòng đó là người như thế nào, chỉ biết là một cậu
thanh niên không lớn tuổi hơn cô là mấy, nhưng ngày nào cô cũng phải đi làm,
sáu giờ sáng là đã phải ra khỏi nhà rồi, lúc về đến nhà cũng đã là hơn bảy giờ
tối, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người đó, bởi tháng này có lãnh đạo
xuống kiểm tra vệ sinh, nên ngay cả cuối tuần cô cũng không có thời gian mà
nghỉ ngơi nốt.
Mà người thanh niên này cũng chưa từng xuất hiện vào lúc cô đi làm hay lúc cô
đi làm về, nếu như không phải mấy cây hoa trong bồn hoa ngày nào cũng có sự
thay đổi, thì cô còn tưởng rằng gã thanh niên này không hề tồn tại. Qua một
khoảng thời gian, cô cũng đã hiểu gã thanh niên sống ở căn phòng đối diện là
một tên nghiện máy tính, chỉ thích ru rú trong nhà, hơn nữa lại còn là loại
nghiện cực nặng nữa chứ.
Còn nửa tháng nữa là phải đi học rồi, một tháng tu luyện này chân khí của Diệp
Mặc có tăng thêm được một chút, còn cách tầng khí thứ hai rất xa, nhưng nguyên
khí của trời đất có ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện. Nhưng võ công bình
thường của hắn cũng không hề mất đi, trái lại, càng ngày càng thuần thục.
Diệp Mặc biết, ở nơi này muốn đạt được đến tầng tu luyện thứ hai, nếu như
không có cao thủ giúp đỡ thì tuyệt đối không thể thành công được, hơn nữa,
những thang thuốc bắc ở tiệm thuốc bắc đó cũng chẳng giúp được gì cho hắn
trong việc luyện đến cấp thứ hai, nên chỉ có thể đặt mọi hy vọng vào “Ngân Tâm
thảo” ở trong sân kia thôi.
“Ngân Tâm thảo” chỉ có một cây, cho nên Diệp Mặc cố gắng hết sức để chăm sóc
cho nó có thể sống được, tốt nhất là có thể ra hạt, để sau này còn có thể
trồng được hàng loạt.
Nhưng thời gian để “Ngân Tâm thảo” lớn là hai năm, còn cây “Ngân Tâm thảo” này
có lẽ là cây dại, mới có hơn một năm. Cho dù Diệp Mặc có chăm sóc tỉ mỉ cẩn
thận đi chăng nữa, đợi cây “Ngân Tâm Thảo” này ra hoa kết trái cho hạt, cũng
phải mất ít nhất là ba năm, hắn mới có thể thu được thành quả, nhưng chắc sẽ
không được tốt đẹp như vậy đâu.
Diệp Mặc ra khỏi phòng, không ngờ nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang
ngồi giặt quần áo, hắn vừa nhìn liền biết ngay đây là cô gái phòng bên cạnh,
trước đây cô ta thường giặt quần áo vào buổi tối cơ mà, sao hôm nay không đi
làm mà lại ở nhà giặt quần áo thế này?
Lúc Hứa Vi nhìn thấy Diệp Mặc bước vào sân, liền mỉm cười, kẻ nghiện máy tính
suốt ngày ru rú trong nhà, ở cùng anh ta dưới một mái nhà cả tháng trời rồi,
cũng chưa nhìn thấy anh ta lần nào, mấy hôm nay giúp đồng nghiệp chuẩn bị hôn
lễ mới nhìn thấy anh ta, cái gã này đúng là nghiện đến mức không chữa được nữa
rồi. Nhưng gã cũng không phải xấu xí gì, sao không thấy đi ra ngoài nhỉ? Không
biết gã làm gì.
– Xin chào, tôi là Hứa Vi, sống ở cạnh phòng anh, làm việc ở bệnh viện Lợi
Khang.
Hứa Vi chào hỏi Diệp Mặc một cách vui vẻ.
Diệp Mặc cũng cười cười gật gật đầu nói:
– Tôi là Diệp Mặc, không nghề nghiệp.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy Hứa Vi, một cô gái dịu dàng đến
lay động lòng người, nụ cười rất chân thành, tóc buộc gọn, không dài lắm, làn
da trắng nõn nà, mặc dù không đẹp bằng cô gái bán bùa ình, nhưng cũng không
kém cô ta là mấy, cũng coi như là một mỹ nữ.
– Anh không đi làm?
Nghe thấy Diệp Mặc nói mình không nghề nghiệp, trong lòng Hứa Vi không khỏi có
chút bực bội, còn trẻ như vậy, đang ở trong độ tuổi hoàng kim, không đi làm,
lại còn thuê một căn phòng, ngày nào cũng nhốt mình trong đó, có ý gì vậy? Ở
đây cũng không có mạng inte, anh ta cũng không thể ở trong nhà chơi điện tử
được. Hơn nữa nhìn ánh mắt anh ta cũng không giống với mấy tên nghiện máy
tính, thế nên cô cẩn thận nhìn người đàn ông này lại một lần nữa, không biết
người này có phải là tội phạm bỏ chốn không nữa.
Nhất thời, trái tim trong lồng ngực Hứa Vi bắt đầu đập loạn xạ.
Diệp Mặc thì lại không thèm để ý đến việc Hứa Vi nghĩ về mình như thế nào, hắn
đi xem cây “Ngân Tâm thảo” mà mình tự tay đi trồng trước tiên, rồi lại đi chăm
sóc tỉa tót cho cây, đang định đánh một bộ quyền, nhưng lại nghĩ đến chuyện
Hứa Vi đang đứng bên cạnh nên lại thôi, quay lại chào hỏi Hứa Vi, rồi đi ra
cửa.
Hứa Vi nhìn bóng Diệp Mặc ở cửa, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cảnh gã chăm sóc
hoa chu đáo như vậy, thần thái chăm chú, thầm nghĩ mình đã quá đa nghi rồi,
một tên tội phạm làm gì có tâm trạng mà đi chăm sóc hoa cơ chứ?
Nhìn trang phục của gã, cũng không rõ gã có phải là người có tiền hay không,
quả thực là không biết hàng ngày gã làm những chuyện gì.
…
Công viên Thanh Độ Hồ, là công viên gần chỗ Diệp Mặc ở nhất, diện tích ở đây
cũng không nhỏ, còn có một hồ nước rất trong. Rất nhiều người già hoặc người
yêu thích thể dục thể thao đều đến đây để luyện tập, Diệp Mặc cũng đến đây,
chỉ là hắn vốn thích tập quyền ở trong sân hơn thôi, hôm nay là lần đầu tiên
đến công viên Thanh Độ Hồ để tập quyền.
Nơi đây không khí cũng không tệ, hơn nữa môi trường còn tốt hơn ở sân rất
nhiều. Đánh xong một bộ quyền, Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng, nguyên khí
trong người lại được bổ sung thêm một ít, mặc dù còn cách tầng khí thứ hai rất
xa, tuy nhiên chỉ cần có tiến bộ thì đó đã là một chuyện tốt rồi.
– Anh bạn quyền pháp rất tốt, chỉ có điều, tôi biết khá nhiều bài quyền,
nhưng lại không nhìn ra anh bạn đang đánh quyền gì, thật sự là hổ thẹn.
Lúc Diệp Mặc thu quyền, có một người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi
bước đến tán thưởng.