Tiên Nghịch

Chương 283: Luyến nữ thi (*) :


(*) Lưu luyến thi thể của cô gái Vương Lâm nhìn qua một chút, rồi liền thu vào trong túi trữ vật.
 
Nếu muốn sử dụng chiến xa này, trước hết phải thu phục thú hồn. Thú hồn cường đại này Vương Lâm không thể khống chế được nên chỉ có thể sử dụng thủ pháp ghi lại trên Thiết Phiến, tạm thời phong ấn, khiến cho nó rơi vào trạng thái ngủ say.
 
Thực tế, Thiên Bảo thượng nhân cũng không nghĩ đến chiến xa của mình lại bị một Hoá Thần kỳ tu sĩ đạt được. Hắn cho rằng chỉ có Anh Biến kỳ tu sĩ mới đủ tiêu chuẩn có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
 
Sau khi thu lấy chiến xa này, ánh mắt Vương Lâm lại đảo lên, dừng lại trên chiến xa bên trái, sử dụng cùng một phương pháp, đem thú hồn này phong ấn lại.
 
Cuối cùng, trong thạch thất chỉ còn có một chiến xa cuối cùng. Thú hồn trên chiến xa này có kích thước nhỏ nhất, nhưng trước mắt, Vương Lâm cũng không thể thu phục được.
 
Con thú hồn này nhìn hai đồng bạn của mình lần lượt bị phong ấn thì liên tục phẫn nộ gào thét.
 
Nếu là Thiên Bảo thượng nhân năm đó thì nó còn có thể khuất phục nhưng nhìn thấy một tên mà khi mình còn ở trạng thái tốt nhất chỉ cần một táp cũng có thể giết chết, làm cho tự tôn của nó quyết không cho phép nó cúi đầu khuất phục.
 
Vương Lâm nhìn thẳng vào con thú hồn này, trong lòng cũng không ngừng đấu tranh. Hắn không biết chính mình có nên đánh cuộc một lần. Nếu thắng thì có thể tạm thời thu phục được con thú này, còn nếu thua thì có chút nguy hiểm.
 
Trầm mặc một lúc, Vương Lâm sờ sờ vào Khu Thú quyển trên cổ tay. Dựa theo lý thuyết mà nói thì nó có thể vây khốn thú hồn này. Nhưng khi còn sống thú hồn này nhất định là thuộc về một loại tiên thú nào đó, do đó Khu Thú quyển này có thể vây khốn nó được không còn khó nói. Đó là chưa kể nếu vây trụ được thì bản thân mình có thể chịu đựng được mức độ hấp thu linh lực của nó hay không nữa.
 
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm từ bỏ suy tính mạo hiểm đó, ánh mắt hắn chớp lên, đánh ra hơn trăm đạo quang quyển màu đen, đem cả con thú này và chiến xa phong ấn lại.
 
– Đáng tiếc chính là không biết uy lực của Xạ Thần xa này như thế nào. Tuy thế, lời nói của Thiên Bảo thượng nhân rất tự tin, hiển nhiên nó sẽ không quá kém, hơn nữa phía trên còn phong ấn thú hồn cực kỳ cường đại, do đó uy lực của chiến xa này chắc chắn sẽ không khiến mình thất vọng. Chỉ đáng tiếc là hiện tại không thể sử dụng.
 
Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên một số tài liệu luyện khí ở bên trong thạch thất.
 
Hắn quét sạch, đem tất cả những vật đó thu hết vào trong túi trữ vật, cũng kiểm tra lại một lần rồi mới rời đi. Ở bên ngoài cái cửa màu tím hồng, Vương Lâm dựa theo thủ pháp của Thiên Bảo thượng nhân, khiến cho vách tường chậm rãi nâng lên, khôi phục lại nguyên dạng rồi mới đi ra khỏi động phủ.
 
Xạ Thần xa này quả nhiên thần kỳ, không ngờ nó không cần linh thạch để sử dụng mà hoàn toàn dựa vào hồn lực của thú hồn dẫn phát. Do đó có thể tiết kiệm được không ít linh thạch. Tuy vậy, chiến xa này nếu thật sự phải dùng đến linh thạch thì sợ rằng chỉ có tiên ngọc mới có thể đáp ứng được nó.
 
Trong khi đang bay đi giữa không trung, trong đầu Vương Lâm không ngừng suy nghĩ.
 
– Chỉ là không biết khi Xạ Thần xa mở ra thì có ảnh hưởng gì đến thú hồn hay không. Dựa theo lẽ thường mà nói thì không thể tồn tại kiểu dùng vô tận mà thuỷ chung không tiêu hao hết nguồn sinh lực. Do đó, chỉ sợ sau khi mở ra chiến xa mấy lần thì thú hồn kia cũng bị thương tổn, vượt quá một số lần nhất định thì chỉ sợ thú hồn cũng tiêu tan.
 
– Đáng tiếc việc này Thiên Bảo thượng nhân vẫn không ghi chép lại vào trong Thiết Phiến.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáy lòng suy tính.
 
– Chắc là ngày đó, trước khi Thiên Bảo thượng nhân chết, cũng không còn nhiều thời gian, không thể hoàn toàn đem tất cả đều ghi chép tỉ mỉ lại, chỉ có thể chọn một số điều quan trọng để ghi chép lại, những sự tình có liên quan đến Xạ Thần xa này còn cần mình nghiên cứu nhiều hơn.
 
Vương Lâm thở sâu, sờ sờ vào túi trữ vật, khoé miệng toát ra một nụ cười vui vẻ.
 
– Chuyến đi lên Tiên giới lần này, thu hoạch cũng rất phong phú, tuy cũng rất nhiều mạo hiểm. Sợ rằng nếu hơi vô ý tại thời điểm mảnh nhỏ kia sụp đổ, thì hiện tại mình đã bỏ mạng rồi. Câu nói phiêu lưu càng lớn thì thu hoạch càng nhiều quả nhiên chính xác. Do đó, lời mời của Sất Hổ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
 
Đang ở giữa không trung, đôi mắt của Vương Lâm không ngừng chớp chớp.
 
Một mảnh nhỏ ở phía nam của Tiên giới lúc này có ba người đang ra tay công kích, các loại pháp thuật chấn động tầng tầng lớp lớp.
 
Trên một bình nguyên cách nơi ba người này chừng hơn vạn dặm, có một người đàn ông trung niên đang cầm trong tay một cái hồ lô, vừa uống rượu vừa lắc lắc đầu nói:
 
– Đình nhi, không nên gấp gáp. Ta sẽ nhanh chóng lấy được tiên ngọc cho nàng, khiến cho thân thể của nàng ngàn năm vẫn không thay đổi.
 
Người đàn ông trung niên này đúng là người đến từ Chu Tước tinh giống như Vương Lâm.
 
Hắn vừa uống rượu vừa đi lại trên bình nguyên. Hồi lâu sau, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống chỗ dưới chân, ánh mắt lộ ra một tia hồi tưởng, lẩm bẩm nói:
 
– Đình nhi, nàng còn nhớ rõ nơi này không? Năm đó, chính là ở chỗ này ta đã gặp nàng. Đáng tiếc là hiện tại dĩ nhiên đã cảnh còn người mất.
 
Hắn than nhẹ một tiếng, chân phải nhẹ nhàng dẫm xuống mặt đất, lập tức cả người trầm xuống, nháy mắt đã biến mất tại chỗ. Dưới lòng đất hắn vẫn không ngừng trầm xuống. Hồi lâu sau, xuất hiện bên trong một chiếc hang động thật lớn.
 
Bên trong hang động này có một toà lầu các rất lớn, bên ngoài bị một cỗ chất khí màu xanh bao phủ.
 
Người trung niên này nhấc chân tiến lên một bước, xuyên qua màn chất khí màu xanh này, đi vào bên trong, tiến vào trong lầu các.
 
Lầu các này có ba tầng, bên trong bài trí tương đối đơn giản, không khác gì nhà cửa của một người bình thường. Nhưng nơi đây có một cỗ không khí trang nhã xuất trần bao phủ bốn phía.
 
Sau khi tiến vào, ánh mắt người này lộ ra vẻ dịu dàng, vuốt ve những thứ vật dụng khắp gian phòng, cuối cùng ngồi trên một chiếc ghế, lầm bẩm nói:
 
– Đình nhi, năm đó, ta gặp nàng chính là ở nơi này … Đôi mắt hắn hiện lên vẻ yêu thương sâu đậm, từ trong túi trữ vật nhẹ nhàng xuất ra một toà bảo tháp, tay phải điểm nhẹ một cái, lập tức một đạo ánh sáng màu trắng từ bên trong chiếu ra.
 
Ánh sáng qua đi, một khối thi thể của một cô gái xuất hiện trong lòng ngực của người đàn ông trung niên này. Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ dịu dàng nhìn vào khuôn mặt của nữ thi (1) này, mỉm cười nói nhỏ:
 
– Đình nhi! Nàng xem, chúng ta đã về nhà rồi!
 
(1) nữ thi: thi thể của cô gái Cô gái này có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, toát lên một cỗ xuất trần, giống như tiên nữ trên trời. Màu da của nàng trắng như tuyết, nhưng vẫn thoáng hiện lên nét hồng hào. Nếu nói nàng vẫn còn sống thì sợ rằng sẽ không ít người vẫn tin tưởng.
 
Khi nàng vừa xuất hiện, không hiểu vì sao, lập tức như dung nhập làm một thể với toàn bộ cảnh sắc của toà lầu các này. Nơi đây như vốn thuộc về này vậy.
 
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái, vẻ thâm tình trong mắt càng sâu đậm. Hắn mỉm cười nói:
 
– Năm đó, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng nhất định sẽ là thê tử của ta cả cuộc đời này. Cái tên Đình nhi này nàng có thích không!? Đây là danh tự ta dành tặng cho nàng đó!
 
Hắn thì thào nói xong, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán nữ thi, ánh mắt lộ ra vẻ thoả mãn.
 
– Vì nàng, ta từ bỏ địa vị chưởng môn. Vì nàng, ta không tiếc từ bỏ đồng môn. Đình nhi, ta không hối hận. Thật sự tuyệt không hối hận. Mặc kệ bọn người kia bảo ta là kẻ điên, nhưng ta biết ta không điên chút nào!
 
Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt nữ thi, hồi lâu sao mới đứng lên.
 
– Đình nhi, chúng ta lên lầu trên xem đi, nơi đó có bàn trang điểm của nàng. Nàng hãy xem chồng nàng trang điểm cho nàng thế nào nhé!
 
Người đàn ông mỉm cười, ôm lấy nữ thi đi lên lầu hai.
 
Bên bàn trang điểm trên lầu hai, người đàn ông đặt nữ thi xuống, cầm lấy bút kẻ lông mi, ánh mắt lộ ra thần sắc thâm tình, nói:
 
– Nàng có vui không? Đình nhi, ta rất vui… – Nàng nói chuyện đi. Sao nàng không trả lời ta, chẳng lẽ nàng không vui sao?
 
– Nàng nói đi!
 
– Nàng mau nói đi!
 
– Sao nàng không thốt ra lời nào cả!
 
Thanh âm của người đàn ông càng lúc càng lớn, ném mạnh bút vẽ trong tay, nắm lấy nữ thi, lay qua lay lại, quát lên làm chiếc bàn bên cạnh tan nát.
 
Một hồi lâu sau, người đàn ông giật mình, ôm lấy nữ thi, thì thào lẩm bẩm:
 
– Ta xin lỗi Đình nhi! Nàng đừng trách ta nhé! Ta sai rồi, ta không bao giờ… quát lên với nàng nữa. Không ai có thể cướp nàng đi khỏi tay ra. Ai cũng không thể! Kẻ nào dám cướp đoạt nàng khỏi tay ta thì ta sẽ giết kẻ ấy! Giết! Giết! Giết!
 
Hắn thở sâu, hôn lên đôi môi của nữ thi vài cái, mỉm cười nói:
 
– Đình nhi, nàng xem, lầu các này năm đó vốn sắp sụp đổ. Chính ta ra tay dụng lực khiến cho nó vẫn duy trì được cho đến ngày nay. Bởi vì đây là nhà của nàng, à… là nhà của chúng ta mới đúng!
 
– Nàng mệt rồi phải không? Vậy nàng nghỉ ngơi đi một chút nhé!
 
Người đàn ông này ôm lấy nữ thi, đặt xuống giường, ngồi bên cạnh nhìn ngắm nàng, vẻ thâm tình dịu dàng hiện lên trong ánh mắt.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.