Tô Ngọc Tuyết đương nhiên có thể nhìn
ra suy nghĩ kia trong đáy mắt của người phụ nữ này, nhưng cô ta vẫn xem
như là một người tốt, bản thân cũng cần thực hiện được mục đích, thế nên không cần so đo quá nhiều. “Tôi nghĩ, cô hẳn cần giúp đỡ.”
“Để sau hẵng nói.” Chu Mẫn gác máy, sau đó nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Tôi không
cho rằng tôi cần cô giúp.” Thật quá buồn cười rồi, cô đã nói bao nhiêu
lần mình không có hứng thú với tình yêu, hôn nhân. Cho nên, đám ngu xuẩn trong nhà cho rằng cô thích phụ nữ, còn làm ra mỹ nhân kế ư?
Cô phải thừa nhận, cô gái trước mắt đủ đẹp, đủ khí chất, cũng đủ đặc biệt. Nhưng Chu Mẫn nhiều nhất cũng chỉ là dùng ánh mắt thưởng thức cái đẹp
để nhìn mà thôi. Những thứ khác, nhiều hơn cũng không có. Bỏ đi, vẫn là
về nện cho đám ngu xuẩn kia một trận, quả là kiếm thêm phiền phức cho
mình mà.
Tô Ngọc Tuyết trực tiếp đưa tay, bắt lấy sau lưng Chu Mẫn, kéo ra một sợi
tơ đen đang không ngừng nhúc nhích, nếu không phải vì nó là quá mảnh,
thật sự không khác gì rắn cả. “Tôi nghĩ, cô giờ có thể nhìn thấy rồi
chứ?” Cô cố ý thi triển pháp thuật cho Chu Mẫn thấy.
Chu Mẫn theo bản năng lùi về sau một bước, không biết tại sao, sợi tơ đen
đang nhúc nhích kia dường như khiến cô ấy có cảm giác nó là một vật
sống. Hơn nữa, nó rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. “Tôi…”
“Sau lưng cô còn có rất nhiều đấy, sợ như thế làm gì?”
Chu Mẫn cả người đều nổi da gà, cô vốn còn muốn cứng miệng nói cô gái này
hẳn đang biểu diễn ảo thuật. Nhưng mà, giác quan thứ sáu khiến cô giành
được vô số lần thắng lợi trên thương trường nói cho cô biết rằng, không
phải, không phải ảo thuật, cũng không phải là thuật che mắt, tất cả đều
là thật.
“Cô…” Chu Mẫn khựng lại, “Chỗ này không tiện nói chuyện, đến phòng của tôi đi.”
“Được.” Tô Ngọc Tuyết hơi nhướng mày, tốt lắm, xem ra tiền đang bay về hướng
mình. Hơn nữa, báo thù cũng có thể tiến thêm một bước rồi.
Vốn dĩ, cô thật sự không muốn để ý cả nhà điên rồ kia. Nhưng, ai bảo họ cứ
không chịu buông tha gọi cho mình làm gì chứ. Thế hết cách rồi, cô chỉ
đành đem họ liệt vào trong danh sách trả thù mà thôi.
Hại mẹ trầm cảm nhảy lầu, ác ý thu mua siêu thị dưới tên ông ngoại, còn có
tai nạn ô tô vô duyên vô cơ của ông bà ngoại, toàn bộ cô đều nhớ cả!
Người đàn ông độc ác kia, nếu đã bỏ rơi mẹ cùng cô, tại sao còn không
chịu để lại cho họ một con đường sống chứ?
Bệnh trầm cảm của mẹ, còn có bệnh tim của mình, cả nhà đều nương nhờ vào
siêu thị nhỏ của ông ngoại. Nhưng ông ta lại tùy tiện thu mua, ban đầu
ông bà ngoại không chịu, ông ta lại còn sai một đống côn đồ ngày ngày
đến quấy phá.
Cả nhà họ Tô sống không đủ khó khăn ư, tại sao không chịu chừa lại một con đường sống chứ?
Tô Ngọc Tuyết không biết tại sao bản thân sớm đã bị bỏ rơi lần nữa lại có
giá trị lợi dụng, mới khiến cả nhà buồn nôn kia đến lôi kéo mình. Cô
nghi ngờ cái chết của ông bà ngoại cũng do họ gây ra, chỉ vì muốn cô
không còn nơi nương tựa.
Trong lòng Tô Ngọc Tuyết cười lạnh, đáy mắt lóe lên giá rét. Một cô gái có
bệnh tim, ngoại trừ trường học thì chỉ có bệnh việc và nhà, không nơi
nương tựa, còn không dễ dàng lôi kéo sao? Đáng tiếc, cô không ngốc như
họ nghĩ, cũng không dễ dàng bị gia đình ấm áp kia làm cho ấm đầu.
Bất kể tra rõ chân tướng cái chết của ông bà ngoại hay là bắt đầu báo thù
với họ, Tô Ngọc Tuyết đều muốn làm cả. Ban đầu vì cô không có năng lực,
dù có nghi ngờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ, cô có năng lực
rồi, sẽ không để họ sống yên đâu.
Hệ thống trong không gian não bộ nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết tràn đầy ý chí
chiến đấu, trong lòng xem như thở phào một hơi. Haiz, đám người kia xem
như cũng làm được một việc tốt, có thể khiến cho túc chủ lại ngập tràn ý chí chiến đấu. Thế này tốt rồi, cô sẽ không tiếp tục chán chường nữa.
Chờ đến khi gói quà lớn đưa đến, túc chủ sẽ càng không chán chường. Chỉ
là…hệ thống gãi gãi đầu minh, hi vọng lúc đó túc chủ không giận mình
là được. Nhưng cô cũng hết cách rồi, vị đại nhân kia trông rất dễ nói
chuyện nhưng thật ra không dễ chút nào, nếu mình dám phá vỡ chuyện tốt
của hắn, thế thì thảm rồi.
Đến lúc đó, nói không chừng cô nàng lại phải biến về một đạo pháp thuật,
không thể tiếp tục làm hệ thống của túc chủ nữa. Như thế, cô thật sự sẽ
khổ sở lắm.
Cho nên, túc chủ, cô chịu đựng chút nữa thôi, rất nhanh sẽ không khổ sở nữa đâu, thật đấy.
Tô Ngọc Tuyết không biết hệ thống của mình vẫn còn giấu mình chút chuyện,
cô đi theo Chu Mẫn bước vào trong phòng cô ấy. Đây là một gian phòng
tổng thống, vừa nhìn liền biết đây chính là tiêu chuẩn người có tiền mới có. Tô Ngọc Tuyết rất hài lòng, người giàu có mới phù hợp với yêu cầu
của cô, không phải sao?
“Mời ngồi.” Thái độ của Chu Mẫn cung kính hơn trước nhiều, “Xin hỏi cô muốn uống gì?”
“Nước ép trái cây là được, cảm ơn.” Tô Ngọc Tuyết vốn muốn nói uống nước lọc. Sau đó phát hiện, bây giờ mình rất khỏe mạnh, không cần phải luôn uống
nước lọc. Cô, có thể càng phóng túng, tùy ý hơn rồi.
“Được.” Chu Mẫn rót một ly nước ép táo cho Tô Ngọc Tuyết, sau đó ngồi đối diện cô, “Cô Tô, tôi là Chu Mẫn.”
“Cô Chu, chào cô.” Tô Ngọc Tuyết uống một ngụm nước ép táo, hừm, không tồi, ngon lắm. Chỉ là, lần sau cô chuẩn bị uống món mà người mắc bệnh tim
không thể uống được, hì hì.
“Cô Tô, cô có thể nói cho tôi biết, thứ cô rút từ sau lưng tôi ra là gì
không?” Tầm mắt Chu Mẫn vô thức nhìn lên phần hông Tô Ngọc Tuyết, đó là
một vòng eo rất nhỏ, đủ khiến cho rất nhiều đàn ông khuynh đảo. Nhưng,
trọng điểm của cô không ở đấy, mà là một sợi tơ đen bị Tô Ngọc Tuyết
quấn lên hông làm vật trang trí.
Sợi tơ kia vẫn không ngừng nhúc nhích, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Tô Ngọc Tuyết lại đường hoàng buộc nó lên đai lưng, hơn nữa, cô còn tự
nhiên như không có chút không thoải mái nào vậy. Chu Mẫn thầm nghĩ, bất
kể cô là một cao nhân hay là kẻ hung ác thì đều không thể tùy tiện đắc
tội.
Tô Ngọc Tuyết đặt ly lên trên bàn, “Đơn giản mà nói, chính là có người
muốn cô chết. Gần đây cô có phải cảm thấy có rất nhiều chuyện đều không
suông sẻ không? Rõ ràng chuyện trước đây rất dễ dàng có được, bây giờ
lại kém hơn chút, sau đó lại bỏ lỡ cơ hội? Hơn nữa, ban đầu chỉ là trở
nên xui xẻo nhưng dần dà càng nghiêm trọng hơn. Ví dụ như từ đầu ngón
tay bị cửa kẹp biến thành suýt nữa bị chậu hoa từ trên rơi xuống đập
chết.”
“Chuyện này…” Sắc mặt Chu Mẫn trắng bệch, những chuyện này đều chỉ có một
mình cô biết. Đặc biệt là chuyện chậu hoa, lúc ấy cô chắc chắn chỉ có
một mình cô, không có ai có mặt cả. Vì trong lòng có chút nghi ngờ, cô
cũng không lên tiếng, ai cũng không biết.
Nếu người trước mặt không phải kẻ đầu sỏ sau lưng, thế thì quả là một cao nhân chân chính.
“Vận may của cô từng chút một sẽ bị nuốt sạch, trở thành chất dinh dưỡng
nuôi người khác leo lên.” Sắc mặt Tô Ngọc Tuyết thản nhiên, không hề có
nửa điểm không đúng, “Nếu không phải trên người cô có kim quang công đức bảo vệ, sớm đã chết rồi.” Nghĩ đến lúc trong liêu trai, thứ gì cô chưa
gặp qua chứ. Thứ này, chỉ là việc vặt.
Vương Lăng Minh vì muốn cô nhanh chóng trưởng thành nên đặc biệt dẫn cô đến
khắp nơi giải quyết vấn đề. Loại nuốt vận may của kẻ khác, chỉ là một
món ăn nhỏ mà thôi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tô Ngọc Tuyết thoáng hiện lên chút mất mát. Biểu ca thật sự đối với cô rất tốt, không phải loại vì tốt với cô nên mới bảo
vệ cô, mà là thật lòng thật tâm, từng chút một dẫn dắt cô trưởng thành.
Vì vậy, nên Tô Ngọc Tuyết mới trở nên lợi hại như thế. Cô trưởng thành
trong thế giới liêu trai nhiều hơn trong thế giới thất ngũ đơn giản kia
không biết gấp bao nhiêu lần. Tất cả đều nhờ biểu ca. Thật sự hi vọng,
mình có thể gặp lại hắn lần nữa.
Đôi mắt Chu Mẫn trừng to, đáy mắt chứa đầy sự hoảng sợ. Cô xuất thân đại
gia tộc, đối với những chuyện này cũng có nghe qua. Chỉ là trước giờ cô
đều xem nhẹ, cảm thấy đám người chết nhát kia bừa bãi tìm một đại sư đến để mình yên tâm mà thôi.
Nhưng, bây giờ cô không thể không tin. Không chỉ vì sợi tơ đen đang không
ngừng nhúc nhích muốn bay về hướng mình, còn vì những chuyện Tô Ngọc
Tuyết nói. Đúng vậy, cô phát hiện ra vận may của mình càng ngày càng
kém, trình độ xui xẻo lại càng lúc càng tăng lên.
Hơn nữa, rõ ràng là hạng mục có thể dễ dàng cầm được, lại vì đủ loại nguyên nhân nhỏ nhặt, vô duyên vô cớ trộm về cho đối thủ. Rõ ràng, trước đây
cô không như thế.
“Cô Tô.” Thái độ của Chu Mẫn lại càng cung kính hơn, “Cô có thể giải quyết vấn đề của tôi không?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Đây chính là nguyên nhân tôi tìm đến cô.”
Đại khái là vì thái độ của Tô Ngọc Tuyết, Chu Mẫn thở phào một hơi, “Quá cảm ơn cô Tô rồi.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Tô Ngọc Tuyết cười, “Chúng ta chỉ là làm một giao dịch mà thôi, không cần cảm ơn.”
Trong lòng Chu Mẫn càng nhẹ nhõm hơn, loại người quang minh chính đại thể
hiện rõ ràng mới khiến cô yên tâm. “Yên tâm, cô Tô, tôi nhất định sẽ trả đủ thù lao.”
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Thế, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Chỉ là
giải quyết khách hàng lớn Chu Mẫn này, sau đó nhất định sẽ có càng nhiều người hơn, vì trong giới những người có tiền này đều thường quen biết,
giao lưu. Bây giờ vấn đề cô giải quyết vẫn là quá ít, không đủ để cô đưa ra điều kiện với người ta.
Chỉ là không sao cả, rất nhanh, rất nhanh liền có thể thôi. Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, mọi người chờ con giúp mọi người báo thù!
“Giờ ư?” Chu Mẫn có chút kinh ngạc, “Không cần chuẩn bị gì sao?”
“Không cần.” Tô Ngọc Tuyết khoát tay, “Tôi có thể giải quyết ngay.” Cô vừa
vung tay, Lưu Vân trên cổ tay hóa thành một thanh trường kiếm. Một kiếm
quét qua, lốc xoáy hình thành từ tơ đen kia liền bị một kiếm này phá vỡ. Kim quang sau lưng hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ những tơ đen không cam tâm kia.
Cuối cùng, Tô Ngọc Tuyết nhìn nhìn xuống hông mình, dùng tay vừa niết, sợi
tơ đen lập tức biến mất. Hệt như chúng hoàn toàn hồn bay phách tán vậy.
May mà cuối cùng cô biến Lưu Vân luyện thành vũ khí của bản mệnh mình, mới
có thể đem nó từ thế giới liêu trai ra ngoài. Nếu không, vẫn phải đi tìm vũ khí phù hợp, thì quá phiền phức rồi.
Chu Mẫn nhìn đến đôi mắt muốn rơi ra ngoài, cô không nhìn lầm chứ? Không có chăng? Vừa rồi là một chiếc vòng tay hóa thành một thanh kiếm ư? Hơn
nữa, còn là loại phát ra ánh vàng nữa?
Cuối cùng, cô kính sợ nhìn Tô Ngọc Tuyết. Đây, thật sự là cao nhân, may mà mình không nói ra mỹ nhân kế gì đó đắc tội người ta.