Bố Vương bị nghẹn lại, tức giận không
thôi. Đứa con này của mình không thể đàng hoàng nói chuyện với ông sao?
Ông cũng chỉ hi vọng Vương Lăng Minh có thể dỗ dành người cha già này,
nhưng hắn cứ khăng khăng không chịu!
“Phụ thân, người còn muốn ngăn cản không?”
“Không.” Bố Vương giận, “Con đi nghỉ ngơi đi.” Đừng đứng trước mặt chọc mình giận nữa, ông vẫn muốn sống thêm vài năm!
Khóe môi Vương Lăng Minh hơi nhếch lên, “Con cáo lui.” Lúc hắn bước ra cửa
lại bổ sung một câu, “Con có mang quà về đặt trong phòng mẫu thân, có
một phần là của phụ thân.”
Bố Vương lập tức vui vẻ, “Được được được, vi phụ biết rồi. Con trai cứ
thoải mái nghỉ ngơi nhé, ngày mai cùng vi phụ đến Tô phủ cầu hôn.” Quả
nhiên, ông biết mà, con trai mình là tốt nhất, còn nhớ mang quà về cho
ông nữa đấy. Hừm, vui vẻ.
Vương Lăng Minh bước ra ngoài thư phòng, lắc đầu cười, phụ thân vẫn là ở phương diện nào đó quá mức con nít.
Tô Ngọc Tuyết vừa nghỉ ngơi một đêm trong kinh thành, nào ngờ đêm sau lại
bị một tin sấm to kinh trời đè đến trời đất chao đảo. “Mẫu thân, người
vừa nói gì?”
Mẹ Tô buồn cười nhìn cô, “Đương nhiên là định hôn kì rồi, Vương gia thật
có thành ý, thế nên chúng ta cũng không cần ra vẻ làm gì. Đứa nhỏ Lăng
Minh thật tốt, nếu lỡ mất sẽ đáng tiếc.”
Tô Ngọc Tuyết nhìn mẹ Tô với ánh mắt bà là kẻ phụ lòng, “Mẫu thân, người còn nhớ con mới là con gái của người không?”
“Đương nhiên nhớ rồi, nếu không ta cần gì phải sớm như thế liền định ra hôn kì chứ?” Mẹ Tô rất nghiêm túc trừng mắt, “Đứa nhỏ Lăng Minh tốt như thế,
bao nhiêu người đang chờ chứ, lỡ mất sẽ rất đáng tiếc.”
“…” Cho nên người dùng tâm thế săn hàng sale trên siêu thị để giành biểu ca về? Nếu không sẽ lỗ vốn ư? Trong lòng Tô Ngọc Tuyết bất lực mỉa mai,
sau đó lại thở dài, “Nhưng, không phải cần tam môi lục sính* sao? Tại
sao…”
(* Tam môi lục sính: lễ vật trong hôn nhân thời xưa, ám chỉ được cưới hỏi
đàng hoàng. Nghi lễ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính)
Mẹ Tô xua tay, “Chuyện này không sao, chúng ta chỉ đang bàn hôn kì mà
thôi, thứ nên có đương nhiên sẽ có. May mà Lăng Minh giỏi pháp thuật,
còn biết xem ngày, thằng bé đặc biệt chọn một ngày lành, đảm bảo sau khi kết hôn sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Sau khi kết hôn hạnh phúc hay không cũng không quá liên quan đến chuyện này nhỉ? Tô Ngọc Tuyết thật sự bất lực mỉa mai, nhưng mà, để biểu ca chọn
ngày, sẽ phù hợp ư? Sao cô cứ cảm thấy, trong đó khá là vi diệu nhỉ.
Mẹ Tô không để tâm vi diệu hay không, chỉ cần chàng rể tốt thế này rơi vào trong tay bà sẽ không bị giành đi mất. Bà nóng vội đến mất muốn để con
gái mình nuốt hắn vào trong bụng, nuốt xuống bụng mới là của mình. Ban
đầu bà cũng là như thế nhìn trúng bố Tô, mặc kệ người ta cười chê bà gả
cho thương nhân tự hạ thấp thân phận, nhưng bọn họ đều không sống tốt
như bà.
Trên không có mẹ chồng gây áp lực, dưới không có tiểu thiếp chướng mắt, dù
chỉ sinh một cô con gái cũng chẳng sao. So với ngày tháng đấu qua đấu
lại trong hậu trạch với các “chị em”, bà quả hạnh phúc hơn nhiều. Cho
nên, cho nên để con gái cũng được hạnh phúc, bà quyết định phải xuống
tay nhanh một chút.
Vốn danh nghĩa vị hôn phu thê cũng chỉ là nói miệng mà thôi, bây giờ xác thực, mới khiến người ta yên tâm.
“…” Tô Ngọc Tuyết cảm thấy, bây giờ mình vẫn là không nên nói gì thì tốt
hơn, nếu không nhất định sẽ phải đau tai, lải nhải công kích của mẫu
thân đại nhân gì đó, thật sự chịu không nổi.
Đêm lạnh như nước, Tô Ngọc Tuyết thật sự không ngủ được, liền rời giường,
vòng qua gian ngoài của Hồng Lăng, Lục Thù, đi vào trong viện. Cô ngẩng
đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, tự hỏi lòng mình, thật sự phải thành thân ư?
Đúng vậy, cô thật sự tín nhiệm Triển Chiêu, thích Vương Lăng Minh, nên mới
đồng ý lời tỏ tình của hắn. Nhưng đối với hôn nhân, cô không có lòng
tin. Cho dù là vợ chồng Bát Hiền Vương hay là bố Tô, mẹ Tô, bọn họ quả
là vợ chồng ân ái. Nhưng Tô Ngọc Tuyết vẫn nghi ngờ trong lòng.
Vì bố mẹ ruột của cô không làm tấm gương tốt cho cô, bệnh của mình còn
liên lụy đến ông bà ngoại. Tình yêu đích thực oanh oanh liệt liệt năm đó cũng không thể vượt qua cơm áo gạo tiền, thiếu gia vì yêu mà từ bỏ gia
đình từ bỏ vợ con, quay về với vòng tay của gia tộc, lần nữa cưới vợ
sinh con, đối với cô con gái nhỏ cưng chiều như báu vật.
Còn cô thì sao? Tô Ngọc Tuyết cười lạnh, cô chính là vết nhơ của người đàn
ông đó, không cần nói cũng có thể nhìn rõ mồn một, vừa nhắc đến cô, ông
ta liền cảm thấy xúi quẩy. Nếu như thế cũng thôi đi, cứ xem như là người xa là được. Nhưng bọn họ lại cứ chỉ tay chỉ chân với cô, hận không thể
bắt cô cúi đầu nghe theo.
Nếu không phải Tô Ngọc Tuyết sau khi hiểu chuyện liền vờ bệnh tim tái phát
đuổi bọn họ cút xéo, nói không chừng còn có nhiều chuyện nhọc lòng hơn.
Những chuyện này làm sao có thể khiến cô trông chờ vào hôn nhân chứ?
“Haiz.”
“Tại sao lại thở dài?”
Tô Ngọc Tuyết bị dọa đến giật mình, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương
Lăng Minh đang ngồi trên bức tường trong viện, “Chàng sao lại ở đây?”
Vương Lăng Minh nhảy xuống, đứng trước mặt Tô Ngọc Tuyết, khom người nhìn cô, “Ta nghe thấy nàng gọi ta, nên ta liền đến đây.”
“…” Tô Ngọc Tuyết cười, “Biểu ca, phụ mẫu chàng biết da mặt chàng dày như thế không?”
“Bọn họ đương nhiên không biết rồi.” Vương Lăng Minh nhướng mày, “Tóm lại vẫn là phải duy trì mặt mũi của con trai.”
Tô Ngọc Tuyết chớp mắt, “Chẳng lẽ trước mặt ta không cần mặt mũi sao?” Này này này, biểu ca quang phong tễ nguyệt** trước đây đi đâu rồi? Kẻ mặt
dày này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy!
(** Quang phong tễ nguyệt: Hình dung vạn vật sáng sủa khi trời tạnh mưa, ví von khoáng đạt, sáng lạn)
Vương Lăng Minh khẽ cười, “Phụ thân trước mặt mẫu thân cũng hệt như ta vậy,
ta cho rằng, đây mới là đạo sống chung hòa thuận với nương tử.”
“…” Tô ngọc Tuyết lại im lặng, còn chưa qua cửa đã biết bí mật của bố mẹ
chồng, hình như có chút không hay lắm? “Chờ đã, ai là nương tử của
chàng?” Cô lập tức hoàn hồn, lùi về sau hai bước.
“Đương nhiên là nàng.” Vương Lăng Minh nhíu mày nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Ngoài nàng ra, còn có ai?”
Tô Ngọc Tuyết lại nhìn thẳng vào mắt Vương Lăng Minh, “Bây giờ ta là ‘tình yêu đích thật’ của chàng, đương nhiên mọi thứ đều tốt cả, nhưng nếu sau này không phải thì sao?” Thế cô không phải lại lần nữa trở thành sai
lầm, biến thành vết nhơ ư?
“Không thể nào.” Vương Lăng Minh chém đinh chặt sắt, ánh mắt nhìn cô vô cùng
nóng bỏng, “Ta đi tìm tung tích của nàng lâu như thế, sao có thể xóa
nàng trong tim ta chứ? Tuyệt đối không thể.”
“Nếu có ngày ấy thì sao?” Tô Ngọc Tuyết vẫn rất kiên trì, “Tình cảm là thứ
không phải ai muốn khống chế cũng không chế được cả.” Cô tin bây giờ
Vương Lăng Minh nói thật lòng, nhưng nếu sau này không yêu nữa, đó cũng
là thật lòng. Tình cảm, đâu phải thứ có thể khống chế được?
“Đúng vậy, nhưng ta có thể khống chế mạng mình.” Vương Lăng Minh tiến lên
trước, túm lấy tay phải Tô Ngọc Tuyết, lòng bàn tay hai người chạm vào
nhau.
Tô Ngọc Tuyết nhìn ánh sáng phát ra trong lòng bàn tay mình, có chút hoảng, “Vương Lăng Minh, chàng làm gì vậy?”