Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 12: Thẩm tam của nam thành


Chương 12: Thẩm Tam của Nam Thành

“Các anh tìm tôi?” Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại.

“Đúng vậy.”

Một tên đô con nở nụ cười lạnh lùng, bỗng gã giơ tay vung một nắm đấm đến mặt Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn lập tức lách người đi, né khỏi cú đấm này.

Hai tên này ra tay vừa mạnh vừa nhanh, rõ ràng chúng là những tay đấm đã được huấn luyện chuyên môn.

“Phản xạ nhanh đấy.” Tên đô con kia lộ vẻ kinh ngạc vì mình đấm hụt.

“Vậy ông phế đôi chân này của mày vậy!”

Hai tên đô con làm vẻ hung tợn rồi cùng ra tay một lúc, chúng đồng thời tung cước nhắm vào xương bánh chè của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn né sang một bên, cùng lúc anh tung hai cú đá nhanh như chớp, kéo theo cả tiếng gió rít, phút chốc đã nện thẳng lên sống lưng của hai tên đô con kia.

Ầm! Ầm!

Hai tên đô con bị đá văng ra hơn vài mét rồi đồng loạt ngã rầm xuống đất, còn hộc máu ngay tại chỗ, chúng nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt lộ ra vẻ khủng hoảng cực độ.

Bọn chúng thật sự không tài nào tin được Lâm Ẩn chỉ tùy tiện nhấc chân lên đã khiến chúng suýt nữa tàn phế.

Bản lĩnh đáng gờm như vậy nào giống với tên nhóc vô dụng trong lời đồn chứ?

Hai tên kia âm thầm than khổ ở trong lòng, lúc nãy còn tưởng bắt anh lại dễ như trở bàn tay, quả là đã coi thường Lâm Ẩn rồi.

“Ai sai bọn mày đến? Nói!”

Sắc mặt của Lâm Ẩn đã thay đổi sang nét lạnh lùng cực độ, trong mắt còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.

Hai gã đô con nghe thấy giọng nói đậm mùi sát ý kia thì đều không chịu được phải run lên.

Lâm Ẩn đã động sát tâm rồi.

Anh thân là người thừa kế của Long Phủ, tất nhiên cũng biết có nhiều người đang điều tra tung tích của mình. Với việc người khác dò xét nơi ở của mình như này, anh phải cố gắng giữ kín như bưng.

Nhất là chỗ này lại là chỗ ở của nhà Kỳ Mạt, chuyện này đã đụng tới giới hạn của anh.

“Bọn, bọn tao chỉ nghe theo lệnh của cấp trêи.” Một tên đô con nói với giọng thấp thỏm.

“Cấp trêи của bọn tao là Tam Gia, mày đừng có làm xằng làm bậy, nếu không Tam Gia sẽ không tha cho mày đâu.” Một tên đô con khác tiếp lời bằng vẻ mặt rất căng thẳng.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, ngẫm nghĩ một lát.

“Thẩm Tam của Nam Thành?”

“Đúng thế! Chúng tôi là đàn em của Thẩm Tam Nam Thành, cậu đã nghe qua danh tiếng của Tam Gia thì nên suy nghĩ lại đi.” Tên đô con thấy hình như Lâm Ẩn đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Tam nên nói chuyện lại cứng mồm hơn đôi chút.

Lâm Ẩn cười khẩy.

Thẩm Tam là tay anh chị ở khu Nam Thành, có trong tay không ít các sản nghiệp không phạm pháp mà cũng chẳng chính quy, vừa có tiền vừa có thế, được coi như một nhân vật có số má ở thành phố Thanh Vân, tiếng tăm cũng không phải dạng vừa.

“Thẩm Tam bảo bọn mày đến đây làm gì?” Lâm Ẩn trầm giọng hỏi.

Hai tên kia hình như không mấy cam tâm, chúng nhắm mắt lại không chịu hé nửa lời.

Chát!

Lâm Ẩn đi đến vung tay lên tát hai cái, mặt của hai tên kia lập tức sưng vù lên, cơ thịt trêи mặt méo xệch lại.

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao.”

Hai tên kia thấy ánh mắt sắc lẻm của Lâm Ẩn thì không dám nhìn thẳng vào.

Một tên đô con phát hoảng, cúi đầu nói ngay: “Tam Gia dặn bọn tao hằng ngày theo dõi khu chung cư Giang Trì này, chỉ cần thấy người nhà Trương Kỳ Mạt đi ra ngoài là lập tức bắt đi ngay. Còn cụ thể muốn làm gì thì bọn tao không rõ.”

Nghe thế trong lòng Lâm Ẩn lập tức bừng lên lửa giận, lần này may mà người ra ngoài là anh, nếu đổi thành Kỳ Mạt hoặc là ba mẹ của cô ra ngoài thì chẳng phải mặc chúng xâu xé à?

Bốp!

Lâm Ẩn đạp một cái lên mặt tên đô con đang nói chuyện, đau đến mức gã phải nghiến răng lại, trán đổ máu, cơ thể run bần bật.

“Dẫn tao đi gặp Thẩm Tam.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Xem ra sau này phải nghĩ cách bảo cả nhà Kỳ Mạt chuyển đến một nơi tốt hơn, khu chung cư Giang Trì này đã bị người ta theo dõi rồi.

Hai tên này có võ hạng xoàng, cùng lắm chỉ được coi là người tập võ biết đánh nhau hơn dân thường mà thôi, không coi là cao thủ được.

Coi bộ không phải người trong giới võ cổ tới tìm mình.

Nhưng Lâm Ẩn vẫn quyết định đi gặp Thẩm Tam một lần để xem rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò sau lưng bọn họ!

Chứng kiến sức mạnh khủng bố của Lâm Ẩn, hai tên đô con kia không dám hó hé gì, chỉ biết ngoan ngoãn lái xe đưa anh đi.

Hai mươi phút.

Chiếc Toyota siêu ngầu kia lái đến hộp đêm lớn nhất ở khu Nam Thành, Tinh Quang Hối.

Hai tên đô con kia dẫn đường cho Lâm Ẩn lên tầng ba của Tinh Quang Hối.

Đại sảnh nơi này được trang trí nguy nga lộng lẫy, xung quanh là các cô nàng xinh đẹp mặc đồng phục đảm nhiệm việc tiếp khách, đâu đâu cũng ngập tràn mùi trải đời.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Ẩn đã đi đến vào một phòng bao rộng lớn.

Trong phòng bao có ánh đèn chớp nhoáng, ở giữa có chừng mười mấy người đang ngồi quanh một cái bàn họp, ai nấy đều có vẻ bặm trợn, trêи tay cũng xăm chằng chịt mấy hình dữ dằn.

Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông trung niên gầy gò, khí chất hung tàn, khoác trêи mình chiếc áo hoa hòe, trong tay đang cầm một chuỗi phật châu.

“Đúng là to gan, đã đánh người của Thẩm Tam tao mà còn dám vác mặt đến đây à.” Thẩm Tam ngậm một cái xì gà, vẻ mặt khinh nhờn, như thể chẳng đặt Lâm Ẩn vào mắt.

“Anh là Thẩm Tam đúng không? Ai sai anh xử tôi?” Lâm Ẩn hỏi một cách dửng dưng.

“Ồ.” Thẩm Tam bày vẻ coi thường: “Ông đây lăn lộn ở thành phố Thanh Vân này không biết bao nhiêu năm, đến giờ ông chưa từng thấy tên nào ngu đần như mày. Đã xông vào địa bàn của tao mà còn dám lớn lối à? Mày nghĩ mày là ai?”

“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mà cứ thích xông vào.” Thẩm Tam vỗ tay cái bốp: “Phế nó cho tao.”

“Vâng! Tam Gia!”

Mười mấy tên đô con mặc đồ tây đứng cạnh bàn họp đồng loạt dán ánh mắt lạnh lùng vào người Lâm Ẩn.

Rầm!

Thoáng cái, mười mấy tên thuộc hạ của Thẩm Tam đồng loạt rút gậy sắt dài hơn một mét ở dưới gầm bàn ra, hùng hổ chém tới chỗ Lâm Ẩn.

Bọn chúng ai ra tay cũng vừa nhanh vừa ác, quơ cây gậy sắt rất thạo tay, tất cả đều nhắm thẳng vào đầu của Lâm Ẩn đập xuống, chúng định kết liễu anh!

Mặt Lâm Ẩn không lộ ra cảm xúc gì, anh vung tay lên bắt được một cây gậy sắt, sau đó gập cổ tay xuống, chẳng mấy chốc đã bẻ gãy đôi cây gậy kia, đồng thời hất ngã một tên đô con mặc đồ tây.

Sau đấy, anh khẽ lách mình xông thẳng đến, chung quanh nổi lên một cơn gió lốc, anh nhanh đến mức chỉ chỉ thấy được tàn ảnh còn sót lại.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lâm Ẩn đoạt lấy một cây gậy sắt rồi bắt đầu tấn công về cả hai phía, đến mức đám người kia không có sức đánh trả lại được cái nào.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ thậm chí còn không thấy được người của Lâm Ẩn, chỉ có nước chịu ăn đòn.

“Á! Úi!”

Chưa đến ba phút đồng hồ, mười mấy tên đô con mặc đồ tây đã nằm rạp ngổn ngang ở dưới đất, mặt mũi chúng sưng vù, đều đang gào khóc thảm thiết.

“Nói!” Lâm Ẩn nhìn Thẩm Tam một cách lạnh lùng: “Ai sai khiến mày!”

“Này!”

Thẩm Tam nhìn mà ngẩn cả người, gã còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt bây giờ đã lộ vẻ không dám tin.

Mẹ nó, chẳng phải người ta đồn Lâm Ẩn là một thằng chồng bạc nhược ở rể sao? Sao nó cứng thế!

Mười mấy tên thuộc hạ này của gã đều là mấy tên bặm trợn ɭϊếʍ máu đầu dao, nhiều năm qua chúng theo dã cũng đã hạ được vô số địa bàn, tại sao lại bị Lâm Ẩn đánh gục hàng loạt thế kia?

Thẩm Tam có cảm giác bản thân đá vào sắt rồi.

“Mày nghĩ biết chút võ đấm đá ấy là có thể làm càn trước mặt ông rồi à?” Thẩm Tam gẩy tàn thuốc xì gà xuống: “Dám làm loạn trong địa bàn của ông, mày muốn chết à!”

Dù sao gã cũng là vua thế giới ngầm ở đất khu thành Nam này, nào có cảnh máu tanh nào mà gã chưa thấy qua, tuy Lâm Ẩn biết đấm đá đấy, nhưng vẫn chưa dọa được gã đâu.

“Quỳ xuống cho ông! Không tao bắn!”

Thẩm Tam bỗng rút một khẩu súng lục từ dưới bàn ra, gã chĩa họng súng lạnh lẽo về phía Lâm Ẩn.

“Không quỳ à? Mày muốn chết?” Thẩm Tam nói một cách lạnh lùng: “Mày nghĩ tao không dám nổ súng?”

Vẻ mặt của Lâm Ẩn vẫn rất thản nhiên: “Mày cứ thử đi.”

Thẩm Tam thoáng tái mặt, gã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm rồi, nhưng quả thật không thấy được có bao nhiêu người dám cậy mạnh khi đối mặt với họng súng như thế.

“Vậy ông sẽ thành toàn cho mày!” Vẻ mặt của Thẩm Tam bỗng trở nên dữ tợn, gã nghiến răng lại, bóp cò.

Đoàng!

Khoảng không xung quanh rùng lên, đạn bắn ra, tia lửa nơi họng súng lóe lên!

————————

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.