Chương 185: Triệu Huyền Lang lạ lùng
Tần Diêu? Sao em lại ở đây?
Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng có chút nghẹt mũi, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu theo tiếng nói, thì thấy trong bóng tối bước ra một người với thân hình đầy máu, nước mắt tôi trào ra ấm nóng chảy xuống má, cảm giác những đè nén bấy lâu được giải phóng ra ngoài, tôi chẳng nghĩ gì thêm, cứ thế chạy đến ôm chầm lấy anh ta.
Tôi túm lấy gấu áo của anh ta không muốn bỏ ra, rồi nấc lên, “Triệu Huyền Lang, anh làm em sợ quá, rốt cuộc anh đã đi đâu, hôm đó anh đã nói quay lại tìm em, tại sao lại lừa em?”
Người đàn ông này, chính là người mà tôi yêu thương, Triệu Huyền Lang, anh ta như vầng hào quang bước ra từ bóng tối, chiếu rọi cho tôi.
Triệu Huyền Lang dường như vô cùng mệt mỏi, trêи cơ thể chi chít vết thương, có cả máu chảy, nhìn rất xót xa.
Tôi quẹt ngang nước mắt, dìu lấy Triệu Huyền Lang, sao cơ thể của anh ta lại nhiều vết thương đến thế, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Nhưng Triệu Huyền Lang chỉ im lặng, đôi mắt toát lên sự đau đớn khi nhìn tôi, anh ta xoa đầu tôi, thì thầm: "Nơi này không nên ở lại lâu, rời khỏi nơi này đã."
Tôi gật đầu, đi mấy bước thì tôi hỏi, "bà em với Lý Mù bọn họ đâu?
Triệu Huyền Lang tránh ánh mắt của tôi, Tôi lấy làm lạ, nhưng gặp được Triệu Huyền Lang thì tôi đã cảm thấy vô cùng mãn nguyễn, không yêu cầu gì thêm nữa.
Triệu Huyền Lang khẽ húng hắng ho, nói: "Họ không ở đây, anh thoát ra từ cỗ quan tài đó, trong hang này có rất nhiều ngóc ngách, nên anh trốn vào một góc, nghe thấy tiếng động, mới quay lại xem, thì hóa ra là em.
Hóa ra là thế, tôi đã nói là quan tài chẳng hiểu sao lại có dấu vết của ẩu đả, nhưng những vết thương trêи người anh ta nhìn rất đáng sợ.
Anh ta thấy tôi không hỏi gì nữa, thì thử dò hỏi tôi, “Em không còn gì muốn hỏi anh sao?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, cảm thấy sao nay anh ta lại lạ thế, nhưng giờ cũng chẳng có thời gian mà nói gì nữa, cứ phải chạy thoát ra khỏi nơi đây đã, Tôi tin rằng Lý Ôn sẽ đến kịp, tới lúc đó tôi với Triệu Huyền Lang chạy ra ngoài kịp, thì đúng là may mắn vô cùng.
Nhưng khi thấy tôi lắc đầu, thì Triệu Huyền Lang có vẻ rất thất vọng, tôi không hiểu là lý do vì sao? Chẳng lẽ tôi làm gì đó làm anh ta thất vọng? Nhưng giờ đúng là tôi không có thời gian mà đi hỏi thêm bất kì điều gì, bởi chúng tôi không có nhiều thời gian.
Tôi dìu Triệu Huyền Lang bước ra ngoài, anh ta khẽ nói, “Thuc ra cũng không có gì đâu, cứ thoát ra rồi tính tiếp.”
Tôi ừ một tiếng, nhưng trong đầu không khỏi băn khoăn, bóng đen kia đã đi đâu mất? Lý mù và bà tôi cũng không thấy bóng dáng đâu!
Sau khi lượt qua một loạt nội dung rồi sắp xếp lại trong đầu, thì tôi chợt nhớ ra, liền gõ vào đầu mình, Triệu Huyền Lang nhìn thấy thì hỏi, “Em làm sao thế?”
Tôi méo xệch miệng nói, “Em quên mất Trần Huyền, nhưng không biết anh ta ở đâu, anh ta không sao chứ, đều là do em đã liên lụy đến anh ta, nếu không phải do em gọi cho anh ta, thì anh ta sẽ không đến và phải đối đầu với bà em, cuối cùng thì một mình em lại chạy thoát thân, để anh ta ở lại! Giờ chắc hận em lắm!
Triệu Huyền Lang không nói gì, một lúc sau mới nghe thấy giọng nhẹ nhõm của anh ta,” Yên tâm đi, anh ta không mắng em đâu, chắc là không sao cả, bởi khi anh bị bắt tới đây, anh ta đã chạy thoát rồi. “
Thật vậy sao? Trần Huyền đã trốn thoát? Nhưng sao anh ta không liên lạc với tôi, tôi đương nhiên không nghĩ rằng Triệu Huyền Lang lừa tôi làm gì.
Tôi đang lan man suy nghĩ thì Triệu Huyền Lang tóm lấy cổ tay tôi nói,” Tần Diêu, trước khi bước ra ngoài kia, anh muốn nói với em một điều. “Tôi không nhìn rõ mặt của Triệu Huyền Lang lúc này, nên không hiểu biểu cảm trêи mặt anh ta ra sao, nhưng giọng anh ta thì vô cùng nghiêm túc, tôi ngay lập tức dừng chân, nhìn về phía anh ta chờ đợi,” Sau khi ra ngoài, em có thể ở cùng anh không? “
Tôi không thể ngờ là Triệu Huyền Lang lại nói câu đó, cứ cảm giác là lạ, chẳng giống với Triệu Huyền Lang mọi ngày, hay anh ta bị Lý Mù làm gì đó, nên tinh thần bị hoảng loạn mất rồi, tôi nói,” Đương nhiên là em luôn ở bên anh, sao anh lại đột ngột hỏi vậy? Mà từ đầu đến giờ anh rất lạ, có phải là có gì giấu em? “
Triệu Huyền Lang ngay lập tức nói,” Không có gì, đi thôi, anh chỉ đột nhiên nghĩ vậy nên hỏi, bởi vì xa em lâu quá, anh nghĩ rằng không còn cơ hội được gặp em, cho nên mới nói linh tinh, không sao, đi ra ngoài đã. “
Triệu Huyền Lang kéo tay tôi đi, tôi nhanh tay sờ lên cổ tay anh ta, thì phát hiện cổ tay có vết hằn bị xích bằng xích sắt, thì thở phào.
Vì một giây trước đó, tôi có một suy nghĩ rất lạ, đó chính là Triệu Huyền Lang không phải là Triệu Huyền Lang? Anh ta có phải là một người lạ nào đó đóng giả, vì trước đó không phải không có người đóng giả Triệu Huyền Lang, đó chính là Triệu Tĩnh Niên, lần trước đã lừa tôi.
Hơn nữa khi tôi và Triệu Huyền Lang gặp nhau, thì tôi phát hiện ra có rất nhiều điều lạ lùng, cho dù là cách nói chuyện, ánh mắt, ngữ điệu đều rất lạ, nhưng khi tôi sờ vào cổ tay anh ta, thì tôi cảm thấy đỡ lo lắng hơn, vì tôi nào quên được hình ảnh Triệu Huyền Lang bị xích khổ sở, khi một phần linh hồn anh ta hiển hiện ở nhà của Lý Ôn.
Linh hồn đó của Triệu Huyền Lang chắc chắn là thật, nhưng cả tứ chi đều bị buộc lại, và nhìn rất đau đớn, nếu Triệu Huyền Lang trước mặt là giả, thì chưa chắc đã có vết tích đó, nhưng cổ tay anh ta thì có.
Nên tôi cũng yên tâm phần nào, và gỡ được sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Chúng tôi chạy ra khỏi địa đạo, Triệu Huyền Lang kéo tay tôi chạy phía trước, vừa chạy vừa nói,” Có mình em đến sao? “
Tôi lắc đầu nói,” không, còn có Lý Ôn bọn họ nữa, chỉ có điều là em đến để làm mồi nhử thôi. Nhưng tiếc cho kế hoạch đó là Lý Mù không hề ra mặt, cũng không biết ông ta chạy đâu mất rồi, cẩn thận một chút, trong nhà máy này có xác khô, chúng đang ở bên dưới kia. “
Triệu Huyền Lang nghĩ một hồi, rồi nói,” Đã vậy thì chúng ta không nên xuống dưới đó nữa, em đi theo anh, chúng ta nhảy từ tầng 2 xuống. “
Nhảy từ tầng hai? Tôi không biết nên nói gì lúc này, Nhưng dưới tầng một là một lũ xác khô đang nhảy cà tưng cà tưng đợi chúng tôi dẫn xác tới, thì có khi cách của Triệu Huyền Lang cũng có thể coi như chấp nhận được, và tôi tin là Triệu Huyền Lang có cách để thoát thân cho hai chúng tôi.
Chúng tôi chạy thẳng đến gần ống khói, thì tôi phát hiện nơi đó có một cánh cửa, và ở đó có một cái cầu thang nối thẳng xuống đất, thoát rồi, tôi hoan hỉ chạy trước cả Triệu Huyền Lang để đảm bảo chắc chắn về niềm vui của mình, nhưng đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang vọng lại, Triệu Huyền Lang thì lẩm bẩm,” Nhanh thế sao.. “
Tôi hỏi,” Gì mà nhanh cơ?”
Triệu Huyền Lang nhìn tôi, xoa đầu, rồi thở dài, tôi ngẩn người, vì phát hiện ra một điều, tiếng thở dài này, chẳng phải của bóng đen dụ tôi vào đường hầm kia hay sao?
Triệu Huyền Lang hóa ra luôn ở đâu đó quanh tôi, từ khi tôi bước vào nhà máy bỏ hoang này, tiếng bước chân là của anh ta, bóng đen kia cũng là của anh ta, đến cả tiếng thở dài cũng là của anh ta?
——————–