Chương 172 Người đàn ông thần bí
Tôi cố gắng kìm nén mình để không ói, ghé mắt vào phòng khách để quan sát, cô ta đứng ở đó với con dao một lúc, rồi lại trở lại phòng ngủ, tôi đang không biết cô ta đang định làm gì, thì thấy trong phòng ngủ đó phát ra một tiếng đàn ông.
Tôi im lặng nghe ngóng, thì tiếng nói đột nhiên im bặt. Tôi giật mình, vì đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn sau lưng tôi, tôi sợ hãi quay đầu lại nhìn nhưng chẳng phát hiện ra cái gì.
Không lâu sau thì Điền Tư Thanh lại bước ra, cô ta bật đèn phòng khách, tôi ra hiệu cho con quỷ nhỏ hành động, nó vẫn run run đứng sau tôi, chắc hẳn là nó rất sợ cái người trong phòng ngủ kia, rốt cuộc người đó là ai, mà có thể làm cho con quỷ hung hãn này cũng sợ đến thế?
Con quỷ nhỏ bay vào, đèn trong phòng nhấp nháy rồi phụt tắt, lại sáng lên, Điền Tư Thanh cảnh giác hỏi, “Ai?”
Tôi thấy con quỷ nhỏ đã bay đến dưới chân của Điền Tư Thanh, cô ta đi loanh quanh ngó nghiêng, còn con quỷ nhỏ đã luồn ra sau lưng, thò cánh tay nhỏ bé đen sì của nó để che hai mắt Điền Tư Thanh lại.
Tôi thấy Điền Tư Thanh cứ nhìn quanh quất mãi, nghĩ là việc giao cho con quỷ nhỏ đã hoàn thành, tôi chui vào bên trong phòng, đến trước mặt Điền Tư Thanh nhưng cô ta cũng không nhìn thấy, tôi chui vào một phòng ngủ để trốn, vì phòng ngủ lúc trước có tiếng đàn ông phát ra kia tôi không dám vào, sợ đó chính là cái người có sức mạnh ghê gớm kia.
Căn phòng này không bật đèn mà tôi cũng không dám bật, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, tôi nhìn thấy bên cạnh cái giường có một thùng gỗ rất to, tôi tò mò bước đến xem, lúc ngó đầu vào một mùi tanh ngòm của máu tươi xộc thẳng vào mũi, và tôi bàng hoàng khi nhận ra trong đó có ngâm một con người, ánh sáng hắt vào đủ để tôi nhận ra khuôn mặt tuấn tú của người đó, giống hệt Triệu Huyền Lang, anh ta không có nốt ruồi lệ nên đây chắc hẳn là Triệu Tĩnh Niên. Sao lại là anh ta? Ngâm máu? Đây có phải là cách mà họ đã dùng để ngâm xác Triệu Huyền Lang? Chuyện này là sao? Tôi đánh liều khẽ gọi Triệu Tĩnh Niên nhưng anh ta vẫn im lìm, tôi tò mò chạm vào da thịt của anh ta, thì không ngờ tôi vừa chạm vào người anh ta lớp da bên ngoài của anh ta đã bị trợt ra nhìn rất gớm.
Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực tôi như muốn ngừng lại vì sợ hãi, anh ta đang làm cái gì đây? là anh ta tự ngâm mình trong này hay anh ta bị người ta ngâm vào đây, và sao lại phải ngâm trong máu thế này, da thịt anh ta sao lại rơi ra như thế?
Tôi còn đang ngây người ra suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa khẽ xoay, tôi thót tim trốn ngay đằng sau chiếc thùng gỗ, chẳng lẽ Điền Tư Thanh lại nhanh chóng thoát khỏi thuật che mắt của con quỷ nhỏ nhanh vậy sao?
Tôi cúi thấp người trêи sàn cố gắng để mình không bị phát hiện, có tiếng chân người dẫm lên sàn rất nhẹ, tôi cảm thấy lạ lùng, vì người này không thấy giống Điền Tư Thanh, người này tiến lại gần chỗ tôi trốn, đúng lúc tôi cảm thấy sắp bị phát hiện đến nơi, thì giọng của Điền Tư Thanh phát ra từ phía ngoài cửa, “Sao anh lại đi ra ngoài?”
Lúc này một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên: “Xong hết việc chưa?”
Điền Tư Thanh hồi lâu mới đáp lại, “Những thứ anh cần đều đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng hắn thì không tỉnh sớm được đâu, anh định làm gì tiếp?”
Cách mà Điền Tư Thanh nói với người đàn ông này vô cùng kính cẩn, có chút sợ hãi, tôi thấy người này đã bước xa thùng gỗ, anh ta ngồi lên giường, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta có một mái tóc dài, người anh ta mảnh như phụ nữ, nhưng đó rõ ràng là giọng nói của đàn ông, tôi không nhìn rõ mặt anh ta trông như thế nào.
Tôi vừa thở phào vì họ không nhìn thấy mình, nhưng cảnh sau đó làm tôi cũng thót tim không kém, người đàn ông đó phẩy tay một cái, một cơn gió thổi từ tay anh ta ra cuốn lấy người Điền Tư Thanh kéo cô ta vào lòng anh ta, rồi tiếp đó anh ta ném cô ta lên giường,hai người đó đang định làm gì vậy?
Tôi ghé mắt qua thùng gỗ trố mắt nhìn,họ đang quấn lấy nhau, anh ta lật úp Điền Tư Thanh, kéo váy cô ta lên, xé toạc chiếc quần nhỏ của cô ta, rồi cứ thế mà thúc vào người cô ta, một tay xoa bờ ʍôиɠ tròn căng của cô ta,một tay thì nhoài lên xoa bóp ngực cô ta, trong bóng tối chắc hẳn không ai nhìn thấy mặt tôi đang đỏ lự, nhưng mặt tôi thật sự đang nóng bừng lên, nhất là lúc nghe thấy tiếng rêи của Điền Tư Thanh, cô ta đang vô cùng kɧօáϊ lạc. Người tôi nghe thấy thanh âm đấy thì nổi hết da gà da vịt, cực chẳng đã lại phải chứng kiến cảnh xấu hổ này.
Điền Tư Thanh quả nhiên là không hề thay đổi bản tính ɖâʍ đãng của cô ta, lúc trước thì cắm sừng Triệu Huyền Lang, sau lại là Triệu Tĩnh Niên, còn làm chuyện đó ngay trước mặt anh ta, cô ta thật sự quá kinh tởm, tôi thật sự không biết cô ta đang định làm cái gì đây.
Điều mà tôi ngạc nhiên hơn tất thảy, là đứa trẻ trong bụng của cô ta ở đâu mất rồi, cái người đàn ông kia tay anh ta vuốt mơn trớn qua bụng của cô ta thì tôi nhìn thấy rõ cái bụng phẳng lì đó, nào phải là cái bụng của bà bầu mấy tháng, cũng không thể là bụng của người vừa sinh, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
Tôi vẫn còn đang đặt dấu hỏi lớn trêи đầu, thì nghe thấy tiếng động nhẹ trong thùng gỗ, tôi căng cứng cả người, chẳng lẽ Triệu Tĩnh Niên đã tỉnh dậy?