“Hắc Diễm!” Bước lui ra và nhìn ngọn lửa đen đang bốc cháy trêи chân mình, Dương có phần thích thú nói.
Sau khi trông thấy Hắc Diễm trong Phật Cảnh, Dương đã có lần tìm hiểu qua ngọn lửa này, một ngọn lửa được xem là ngang hàng đế hỏa Huyết Ảnh Yêu Hỏa, nói chính xác là gần bằng. Hắc Diễm lợi hại ở chỗ có thể đốt cháy gần như mọi thứ, thậm chí đốt cháy cả ánh sáng, đây cũng là lí do tại sao Hắc Diễm có màu đen, vì ánh sáng do chất đốt tỏa ra hay ánh sáng bên ngoài rọi vào nó đều bị đốt cháy. Nhưng so về nhiệt độ phát ra trong cùng cấp độ thì Hắc Diễm không bằng Huyết Ảnh Yêu Hỏa.
Bị Hắc Diễm thiêu đốt, chân Dương vô cùng nóng rát, nhưng so với những gì hắn từng trải qua với Huyết Ảnh Yêu Hỏa thì cảm giác hiện tại cũng chẳng đáng sợ, hơn nữa hắn có một cách dễ dàng dập tắt Hắc Diễm, cách mà chỉ hắn làm được.
Lúc này, Thiên Minh đứng dậy cười thản nhiên, trong trường hợp linh hồn bị áp chế đến mức tương đương nhau như hiện tại rất khó để tự dập tắt được Hắc Diễm, Thiên Minh muốn nhìn xem Dương sẽ khổ cực ra sao để dập tắt ngọn lửa này, và nếu Dương không dập được thì hắn cũng chẳng cần phí thêm sức lực.
Nhưng trái với những gì Thiên Minh chờ mong, ngọn Hắc Diễm trêи chân Dương đột nhiên từ từ yếu dần rồi tắt lịm.
Thiên Minh kinh ngạc nhìn xuống chân Dương, hắn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, với chênh lệch thực lực, đáng lẽ dù Dương có dùng linh lực để cố dập tắt thì Hắc Diễm vẫn có thể đốt cháy cả lớp phòng ngự của Dương, còn đằng này, Thiên Minh không hề cảm nhận được Dương dùng đến phòng ngự, cứ như thể Hắc Diễm tự động tắt đi.
Còn Dương thì vẫn vẻ mặt lạnh tanh đặc trưng của Âm Vương Hữu Thực, hắn khinh bỉ nói: “Hắc Diễm đây sao? So với Huyết Ảnh Yêu Hỏa còn kém xa lắm!”
Thật ra Dương chỉ hù dọa Thiên Minh và nâng bi Huyết Ảnh Yêu Hỏa của mình. Đây chỉ là một đốm lửa nhỏ nên Dương có thể dễ dàng dập tắt bằng cách sử dụng năng lực hấp thu linh lực phi tự nhiên của Thôn Thiên Địa tầng 4, khiến cho Hắc Diễm mất đi linh lực và tự tắt, đồng thời hắn cũng vận dụng năng lực ngụy trang dao động linh lực thành dao động linh lực tự nhiên khiến Thiên Minh không thể nhìn ra chuyện Hắc Diễm bị hút hết linh lực. Nếu đổi lại là một lượng Hắc Diễm lớn hơn kết hợp với Linh Thuật thì Dương không thể nào dễ dàng dập tắt như vậy.
Nhưng Thiên Minh không biết điều này, trong lòng hắn trỗi lên một cảm giác rằng Lý Hữu Thực này chính là khắc tinh của hắn, ân binh so với cương thi, đảo nghịch được Âm Dương Nghịch Đảo Trận, dễ dàng dập tắt Hắc Diễm.
Nhưng Thiên Minh nào chỉ có vậy, hắn chỉ vì xem thường Dương chỉ biết dựa vào lũ âm binh nên đã đùa giỡn một phen.
Lúc này, Thiên Minh vẫn giữ nụ cười tỏa nắng trêи môi, gã nhìn Dương như nhìn một người bạn hữu thân thiết và nói: “Âm Vương Hữu Thực, tiếc là không thể gặp nhau ở bên ngoài Địa Tâm Cảnh để ngươi thấy chênh lệch thật sự giữa hai chúng ta.”
Dương không đáp, mắt hắn đảo khắp xung quanh để xem tình hình chiến đấu, phía bá vương trùng đang có lợi thế, chỉ riêng Hoài Bão và Sùng Hạo là ăn hành ngập mặt, điều này khiến Dương kɧօáϊ trá vô cùng, nếu không phải đang diễn vai Âm Vương lạnh lùng thì không chừng hắn đã cười lên thật to và châm chọc hai thằng.
“Tiếc là ngươi không còn sống đến lúc rời khỏi Địa Tâm Cảnh này!” Lúc này, Hắc Diễm bùng phát trêи tay Thiên Minh và tụ lại thành một thanh kiếm đen.
Thấy hành động của Thiên Minh, trong đám tù binh có kẻ kinh hô: “Hắc Diễm tụ thành kiếm, xem ra Nhất Tiếu Thiên Minh muốn sử dụng tuyệt học Âm Dương Kiếm Pháp nổi danh.”
Người khác cảm thán: “Nếu Trịnh Thiên Minh chịu chuyên tâm luyện kiếm thì có lẽ cái danh Nhất Kiếm đã không đến lượt Vân Phi!”
“Đấu kiếm sao!” Dương cũng lấy ra một thanh kiếm có lưỡi kiếm màu tím ma mị, chính là Tử Tình, lưỡi kiếm Tử Nguyệt đã được Dương chỉnh sửa thành hình dạng khác và kết hợp với cán kiếm Đa Tình.
Dương có thể làm giống Thiên Minh, kết tinh Huyết Ảnh Yêu Hỏa hoặc Hắc Ma Đế Lôi, Thiên Cực Thánh Quang làm kiếm, nhưng như vậy sẽ làm hắn lộ thân phận, còn với Tử Vong Khí và Sinh Mệnh Lực thì Dương còn chưa đủ khả năng kết tinh.
Tử Tình kiếm vốn được Dương dùng trong quá trình chinh phạt các tổ côn trùng trong thân phận Âm Vương, nay cán kiếm Đa Tình đã phát triển đến cấp bậc Tiên Bảo trung cấp.
Bản thân chỉ dùng Hắc Diễm kết tinh thành kiếm nhưng Thiên Minh vẫn cười tự tin khi thấy Dương cầm ra một lưỡi kiếm cấp thánh bảo.
“Lại đùa với ngươi thêm một chút!” Thiên Minh cười nói, sau đó vung kiếm chém ra một vệt lửa đen lướt về phía Dương.
Dương bình tĩnh vung Tử Tình kiếm chém tan vệt đen, vệt đen tản ra thành những đốm lửa nhỏ lao về phía Dương nhưng đều bị Dương dùng Thôn Thiên Địa hút sạch.
Lúc này, Trịnh Thiên Minh vung kiếm tạo thành một vòng tròn đen trước mặt, vòng đen này xoáy tròn tạo thành hình âm dương thái cực, một nửa hình tròn là màu đen, một nửa còn lại là không màu.
“Âm Dương Chưởng!” Thiên Minh hô to, đồng thời tay hắn chưởng mạnh vào vòng tròn âm dương.
Trong chớp mắt, vòng tròn âm dương đang xoáy mạnh đột ngột như biến mất rồi đập mạnh vào Dương.
Binh!
Dương trúng đòn bật ra, hắn kịp dùng linh lực phòng ngự nên chỉ bị thương nhẹ, nhưng lúc này vòng tròn âm dương chợt xoáy ngược chiều và hút Dương vào với lực hút cực mạnh.
Dương lập tức vận linh lực để nhảy lui ra, nhưng lúc Dương đang nhảy lui, vòng tròn âm dương tan biến làm lực hút biến mất, Trịnh Thiên Minh từ khi nào đã kết tinh thêm hàng chục thanh kiếm đen, kiếm đen được khống chế bằng linh lực hữu ý đâm vào Dương từ khắp các phía.
Kiếm đâm nhanh, lại thêm tốc độ của Dương khi nhảy lui khỏi vòng tròn âm dương khiến lực đâm càng thêm mạnh mẽ.
Dương vội vung tay đem Tử Tình chém tan được vài thanh kiếm, nhưng còn vài thanh vẫn đâm được vào lưng hắn, nhờ Dương mặc sẵn Phù Đổng Thiên Vương Giáp vô hình nên cản lại được, nhưng Phù Đổng Thiên Vương Giáp cũng yếu đi nhiều.
Mà lúc này, Dương vừa chạm đất thì lại phát hiện ra Trịnh Thiên Minh đã vẽ sẵn một vòng tròn âm dương ngay vị trí này từ trước, vòng tròn âm dương xoáy mạnh hút lấy chân Dương khiến hắn khó lòng di chuyển.
Trịnh Thiên Minh đã tính toán sẵn, hàng chục thanh kiếm đen lại đâm vào.
Lần này Dương phòng bị hơn, nương theo lực xoáy của vòng tròn âm dương, hắn xoay người vung kiếm thành một vòng tròn chém tan cả mười thanh kiếm hắc hỏa.
Nhưng mười thanh kiếm hắc hỏa sau khi bị chém lại hóa thành hàng chục vòng tròn âm dương nhỏ xoáy mạnh xung quanh Dương.
Thiên Minh từ lúc nào đã ném ra hàng chục lá bùa, những lá bùa này bị những vòng tròn âm dương hút vào gần Dương rồi lần lượt nổ tung.
Ầm ầm ầm!
Lúc này Dương hoàn toàn bị động, chỉ có thể đứng tại chỗ chịu trận trong khi Trịnh Thiên Minh lần lượt tung ra hết chiêu này đến chiêu khác.
Nhìn cảnh này, nhiều người lắc đầu: “Nhất Tiếu Thiên Minh đúng là Nhất Tiếu Thiên Minh, chỉ như dạo chơi mà khiến một tên Âm Vương Hữu Thực không ngóc đầu nổi.”
Ở một góc khác, Hoài Bão và Vân Phi chiến đấu giữa cuồng phong dữ dội.
Vân Phi vẫn phong thái tao nhã, mỗi lần vung kiếm đều tạo ra những đường kiếm khí vô hình tinh tế chém vào chỗ hiểm khiến Hoài Bão phải khổ cực tránh né.
Trêи thân Hoài Bão đầy những vết chém, quần áo rách bươm, máu me đầy người. Nhưng hắn vẫn kiên trì chiến đấu.
“Cùng độ tuổi, cùng loại vũ khí, cùng hệ, lại cùng bị áp chế linh hồn, vậy mà ngay cả làm ta chịu một vết trầy ngươi cũng không thể, thật đáng thất vọng.” Vân Phi đứng thẳng tắp, cao cao tại thượng nhìn Hoài Bão và nói.
Hoài Bão trúng một đường kiếm khí vô hình vào chân khiến hắn khụy xuống, nhưng đó không phải là gục ngã, Hoài Bão hướng ánh mắt về phía Vân Phi, kiên cường nói: “Phải! Hiện tại ngươi mạnh hơn ta về mọi mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi chắc thắng!”
Dứt câu, một lồng sáng trong suốt hiện ra quanh thân Hoài Bão, sau đó trêи lưng hắn mọc ra một đôi cánh trong suốt. Hoài Bão vỗ cánh bay lên, tay vung thanh Truy Phong kiếm chém một đường vào một cơn lốc xoáy gần đó.
Đường kiếm chém vào lốc xoáy làm lốc xoáy lệch hướng, đồng thời đường kiếm của Hoài Bão cũng xuyên qua cơn lốc và bay lệch hướng vào một cơn lốc khác gần đó, cứ thế, đường kiếm này bay thành một vòng tròn, chém vào những cơn lốc khiến chúng có xu hướng dịch chuyển vào gần nhau.
Sau đó Hoài Bão vỗ cánh bay lên, hắn lấy ra một ngọn cờ, đem ngọn cờ cắm xuống nơi trung tâm của những cơn lốc.
Mô tả thì lâu nhưng những gì xảy ra chỉ trong vài giây, trong khoảng thời gian này thì Vân Phi vướng vào một cơn lốc lớn, khi hắn bước ra thì ngọn cờ đã cắm xuống mặt đất, lá cờ trong gió phấp phới lộ ra sáu chữ vàng: “Phá cường địch báo hoàng ân.”
Lá cờ lóe sáng, rồi như có âm thanh từ ngàn xưa vọng lại, có tiếng binh sĩ hô vang, có tiếng vó ngựa rầm rập, tựa như xuất hiện một đội kỵ binh oai dũng đang xuất chiến tạo thành một cơn lốc vô hình xoáy quanh ngọn cờ, cơn lốc này xoáy mạnh và kết hợp với những cơn lốc nhỏ hưng xung quanh tạo thành một cơn lốc khổng lồ bao vây lấy Hoài Bão cùng Vân Phi.
Bị vây trong cơn lốc nhưng Vân Phi không hề nao núng, hắn nhìn ngọn cờ và gật gù: “Kết hợp Thánh Kỳ Trận của Quốc Toản Thánh Kỳ với Khởi Phong Trận tạo thành Thánh Kỳ Khởi Phong Trận, một ý tưởng khá hay ho đấy!”
Lúc này, Hoài Bão đã bay lên ngọn lốc, hắn giương Truy Phong Kiếm hướng xuống Vân Phi. Hoài Bão đem lực xoáy của cơn lốc hướng vào Truy Phong khiến thanh thánh kiếm xoáy mạnh dữ dội, một lực xoáy tựa như có thể xuyên thấu mọi thứ.
Chưa hết, Hoài Bão lấy ra Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn, hắn đem ấn vàng đóng mạnh vào cán kiếm, bốn con rồng vàng hư ảo hiện ra và xoáy theo thân kiếm, đồng thời Truy Phong kiếm xé toang không khí bắn thẳng về phía Vân Phi.
Vân Phi cũng không đứng yên chờ Hoài Bão thể hiện, lúc này, thanh kiếm Phong Vân đã rời tay Vân Phi và đang xoay tròn theo phương ngang, tạo thành một tấm khiên đón lấy Truy Phong kiếm của Hoài Bão.
KENG!
Mũi kiếm Truy Phong đâm vào lưỡi kiếm Phong Vân, một tia lửa lóe lên lóa mắt. Phong Vân kiếm yếu thế dần bị đẩy lùi cho đến khi được Vân Phi giơ tay đỡ lấy.
Lúc này, lực xoáy của Truy Phong kiếm cũng giảm dần.
Trêи cao, cơn lốc khổng lồ đang xoáy ra những cơn lốc nhỏ hơn theo từng độ cao, Hoài Bão dùng những cơn lốc này làm bàn đạp, đạp lên vào lao như đạn bắn xuống dưới.
Cuối cùng, Hoài Bão đạp vào một cơn lốc nữa và tung chưởng vào cán kiếm Truy Phong. Mũi kiếm Truy Phong đâm vào khiến lưỡi kiếm Phong Vân bị uốn cong rồi bật lại, đẩy Truy Phong kiếm bay lên.
Hoài Bão như tính sẵn, Truy Phong kiếm vừa bay lên thì hắn liền chụp lấy và đâm kiếm hướng vào tim Vân Phi.
Vân Phi hơi bất ngờ, lưỡi kiếm Phong Vân bị bẻ cong đang run lên bần bật trêи tay, khó không chế nên hắn buộc phải buông kiếm để dùng hai tay chụp lấy mũi kiếm của Hoài Bão.
Cũng như tính sẵn, Hoài Bão liền vung chân móc lấy Phong Vân Kiếm lên tay, trong khi Vân Phi còn bận tay giữ mũi kiếm Truy Phong, Hoài Bão vung Phong Vân kiếm chém một đường ngang cổ Vân Phi.
Vân Phi kịp thời ngã người né tránh, nhưng lúc này, Hoài Bão kinh ngạc nhận thấy thanh Phong Vân kiếm này có gì đó như đang thôi thúc hắn.
Lúc này, Sùng Hạo gục ngã dưới Ô Long Đao của Đoạn Tuyệt.
Nhìn thế trận xung quanh, Đoạn Tuyệt liền cất bước hướng về phía Ngân Hà đang chiến đấu ngang sức với Tiêu Hồn và Đoan Trang…