Chứng kiến một Linh Đế hùng mạnh tan xác chỉ sau một lần va chạm với Bình Thường, Xuất Trần mất vài giây mới trấn tỉnh lại và giật mình khi thấy Bình Thường không chút thương tích quay lại nhìn nàng.
Thấy Xuất Trần lo lắng lùi lại, Bình Thường gãi đầu hỏi: “Sư tỷ, người không sao chứ?”
Xuất Trần hơi gật đầu, thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, Bình Thường cũng không biết giải thích làm sao, vốn hắn chỉ định ngăn cản Truy Hương, nào ngờ trong lúc giật mình lỡ tay kϊƈɦ hoạt Cửu Phẩm Liên Hoa tâm, chỉ bằng một ý nghĩ đã hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của Truy Hương, một nhân vật ảo của Phật Cảnh.
Xuất Trần thấy Bình Thường không có địch ý với nàng nên bớt lo sợ và bắt đầu đánh giá sức mạnh của Bình Thường. Dễ dàng khiến một Linh Đế biết hư hóa tan xác mà không gây ra động tĩnh lớn nào, theo Xuất Trần biết thì chỉ có thể là Chúa Tể trở lên, hoặc Bình Thường này cũng có sức mạnh đặc biệt như Thế hệ phi thường…
Nghĩ đến đây, tim Xuất Trần đập dữ dội, nàng chờ một người như vậy đã từ rất lâu rồi, để giúp nàng báo thù.
Bình Thường thấy Xuất Trần đăm chiêu, còn tưởng nàng chưa hết hoảng sự chứ làm sao có thể ngờ rằng Xuất Trần đang bày mưu dùng mỹ nhân kế để lợi dụng hắn trả thù cho nàng.
Nhưng Bình Thường biết Xuất Trần đang lầm tưởng về sức mạnh thật sự của hắn, nên hắn định bụng khi thoát khỏi Phật Cảnh sẽ giải thích rõ để tránh rắc rối, còn hiện tại thì mượn sự hiểu lầm này để tạo cho Xuất Trần cảm giác an tâm.
Nghĩ vậy, Bình Thường nhìn Xuất Trần bằng ánh mắt nghiêm túc và nói: “Sư tỷ, chuyện này ta sẽ giải thích sau, nhưng từ lúc này xin sư tỷ đừng rời xa ta…”
“…cho đến khi rời khỏi nơi này.” Nhưng nữa câu sau Bình thường chưa kịp nói, vì hắn sực nhớ ra lúc nãy vì gấp gáp nên hắn đã không thể dẫn Mai Linh theo…
Bình Thường không biết rằng Mai Linh cũng đuổi theo hắn, nhưng lúc này nàng đi nhầm vào một con hẻm vắng khác.
Cẩn thận đi dần về ngã rẽ cuối hẻm, Mai Linh lắng tai nghe ngóng xem có âm thanh rượt đuổi hoặc ẩu đả hay không, nhưng càng tiến gần, tai nàng càng nghe rõ một hỗn hợp âm thanh kϊƈɦ tình, nghe như có tiếng rêи của thiếu nữ đan xen tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau…
Tim đập chân run, Mai Linh nghĩ là đi nhầm vào nơi hành lạc của đôi tình nhân nào đó nên định quay đầu đi ra, nhưng chợt có một tiếng than khẽ thốt lên: “Đừng mà…”
Đáng nói ở chỗ, tiếng nói này giống hệt giọng của sư tỷ Xuất Trần.
Và sau đó, Mai Linh như ngừng thở khi nghe một giọng nam giống hệt giọng của Bình Thường đáp lại: “Sư tỷ, giơ chân lên nào…”
“Xấu hổ lắm… Ư…”
Không thể tin vào tai mình, Mai Linh âm thầm tiến đến và lén nghiêng đầu nhìn qua ngã rẽ…
Suýt nữa thì Mai Linh đã bật ra tiếng thốt nếu nàng không kịp tự dùng tay ngăn miệng mình, phía cuối ngã rẽ, Mai Linh chứng kiến cảnh sư tỷ Xuất Trần xinh đẹp đứng dựa lưng vào vách tường, vai áo nàng trễ xuống lộ ra hai gò ngực trần bầu bĩnh. Đầu Xuất Trần hơi ngước lên, mắt nhắm hờ đê mê và môi hồng he hé cất lên từng tiếng rêи khe khẽ…
Còn Bình Thường thì đang quỳ dưới chân Xuất Trần, hắn dùng tay nâng một chân nàng lên cao, mặt hắn thì áp sát vào cái khe hồng tươi ở giữa đôi chân trắng ngần của nàng và môi lưỡi hắn hăng say hôn ɭϊếʍ.
Mai Linh đứng lặng, răng cắn chặt môi ngăn cơn thổn thức, Bình Thường, kẻ vừa mới đó thắp lên cho nàng hy vọng, giờ đang vui vẻ hưởng thụ cùng người khác…
“Không! Nhất định là có điều gì không đúng! Chẳng lẽ họ bị đánh thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ?”
Mai Linh tự trấn an bản thân, cũng là để níu kéo chút hy vọng, nhưng tia hy vọng này nhanh chóng lụi tàn khi Bình Thường lên tiếng tán thưởng: “Xuất Trần, chỗ đó của nàng thật là thơm ngon nha!”
Xuất Trần thích chí cười ɖâʍ nhưng lại nói câu hờn dỗi: “Hứ! Có thơm bằng Mai Linh của ngươi không?”
Bình Thường đáp: “Mai Linh? Ta còn chưa nếm qua, nhưng chắc chắn là không bằng nàng rồi!”
Xuất Trần có vẻ hài lòng nhưng vẫn chưa tha Bình thường: “Nếu biết vậy sao còn cố theo đuổi cô ta làm gì?”
Bình Thường đã đứng dậy, cởi quần ra và cười khổ: “Lại ghen rồi! Ta đã nói rồi, ta không theo đuổi cô ta, chỉ là muốn dạy cô ta một bài học!”
Xuất Trần quay mặt chống tay lên tường, ʍôиɠ ưỡn ra chờ đợi Bình Thường, bĩu môi nói: “Ngươi không nói rõ nguyên do làm sao ta biết ngươi nói thật hay không?”
Bình Thường xuýt xoa cặp ʍôиɠ nõn nà của Xuất Trần, tay cầm cây gậy hướng thẳng vào giữa hai chân Xuất Trần cọ nhẹ và nói: “Được rồi, ta nói…”
Tiếp đó, Bình Thường đẩy mạnh một cái làm Xuất Trần rêи lên rồi bắt đầu giải thích: “Trước đây ta và Mai Linh từng gặp nhau, nhưng khi đó nàng ta là một ả tiểu thư kênh kiệu, tỏ ra xem thường ta, nhưng sau đó ta ra tay cứu nàng ta khỏi tay một bọn cướp và từ đó ánh mắt nàng ta nhìn ta khác hẳn…”
Xuất Trần vừa đưa ʍôиɠ hứng chịu từng đòn đẩy của Bình Thường vừa lắng nghe hắn giải thích, sau đó nói: “A… Ra vậy… Thế nên ngươi… muốn… A… Dạy ả… một bài học… A… Ư…”
Bình Thường càng lúc càng đẩy mạnh khiến cả người Xuất Trần áp sát vào tường, hắn áp mặt mình vào mặt Xuất Trần và nói: “Đúng vậy… Đưa cho cô ta lên đỉnh cao kɧօáϊ lạc rồi dìm cô ta xuống vực sâu nhục nhã, để cô ta biết bản thân không phải thiên nga và cũng không bằng cóc ghẻ, ha ha…”
“A… Ư… Ư… Đến lúc nhận ra chắc cô ta thà rằng khi xưa bị bọn cướp kia hϊế͙p͙ chết còn hơn được ngươi cứu nha… Ư… A… Ngươi thật độc ác nha… Nhưng… ta thích… Hi hi…”
Âm thanh nhục ɖu͙ƈ tăng nhanh dần, nhưng trong đầu Mai Linh chỉ còn sự lặng thinh trống rỗng, nàng suy sụp, thở như không thở, lặng lẽ quay lưng đi…
Khi Mai Linh đi khuất, Bình Thường và Xuất Trần vốn đang trêи đỉnh kɧօáϊ lạc đột nhiên cùng tan chảy, cơ thể hóa thành một vũng chất lỏng đen, vũng chất lỏng đen này lại dần hóa thành hình dạng giống hệt Bạch Long Bá Vương.
Người giống hệt Bạch Long Bá Vương này khi biến đổi trở lại liền quỳ gục xuống và ho sặc sụa, dường như hành động giả làm Bình Thường và Xuất Trần để đánh vào tâm lý Mai Linh đã khiến hắn mệt mỏi, nhưng miệng hắn mỉm cười vì những gì thu được đáng giá hơn so với phần vốn hắn bỏ ra, là nỗi tự ti, tuyệt vọng, đau đớn, sợ hãi, nhục nhã, căm hận của Mai Linh.
Vụ đụng độ giữa Truy Hương và Xuất Trần chỉ là mồi nhử, mục tiêu Tà Linh nhắm đến là Mai Linh, và cơn đau khổ của nàng có lẽ chỉ mới bắt đầu…
Khu hẻm mà Mai Linh đang lê bước trống vắng và lạnh lẽo lạ kỳ, hoàn toàn trái ngược với vẻ phồn hoa đô thị ngoài đường chính. Nguyên do là vì nơi này chịu ảnh hưởng bởi cái ác của Tà Linh, trở thành nơi những kẻ xấu xa ẩn náu.
Mai Linh cứ đi mà không hay biết bản thân đang đi vào hang ổ của một băng tội phạm nguy hiểm.
Băng tội phạm gồm bốn tên mặt mày bặm trợn, xăm trổ đầy mình, cả bốn đang ngồi hút chích trong một góc thì thấy Mai Linh bước đến.
Thấy Mai Linh cực kỳ xinh xắn, một tên trong băng huýt sáo gọi: “Đi khách không em? Xinh thế này chắc dư sức chấp bốn thằng bọn anh một lượt nhỉ?”
Biết bản thân gặp nguy nhưng Mai Linh cũng không còn tâm tư để sợ hãi, nàng lạnh lùng quay đầu định đi về hướng khác nhưng bị một tên lướt đến chặn đường, gã nói: “Từ từ nào, chấp bốn không xuể thì chấp ba, chấp hai hoặc lần lượt từng người, bọn anh sắp xếp được mà!”
Mai Linh đổi hướng khác thì thấy bản thân đã bị bốn tên này bao vây, nàng lạnh lẽo giải thích: “Tôi không phải loại phụ nữ đó, phiền các ông tránh đường…”
“Không phải gái gọi? Vậy em là gái nhà lành sao? Thế thì càng thơm ngon chứ sao!”
Cả bốn tên cùng cười lớn rồi vây lấy Mai Linh như bọn hổ đói vồ mồi…
Tuy nhiên, màn khoai sâm này không thể xảy ra vì một thằng trùm phá bĩnh…
“Để cô ta yên!”
Tiếng quát của Bình Thường khiến Mai Linh đưa mắt nhìn sang, nhưng trêи mặt nàng không có vui buồn, chỉ lạnh lẽo nhìn hắn và Xuất Trần theo sau, lần này là Bình Thường và Xuất Trần thật.
Ngay khi cứu Xuất Trần khỏi tay ɖâʍ đế Truy Hương thì Bình Thường liền đi tìm Mai Linh, hắn có thể định vị vị trí của nàng nhưng không thể biết cảnh tượng do Tà Linh tạo ra với Mai Linh vì Tà Linh có khả năng ẩn giấu khỏi tầm kiểm soát của Cửu Phẩm Liên Hoa tâm. Nhìn Mai Linh như vô hồn, Bình Thường còn tưởng nàng bị bọn tội phạm làm cho kinh sợ, liền giận dữ chạy đến.
“Sư tỷ, nàng không sao chứ?”
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Bình Thường dành cho mình, Mai Linh rơi lệ, nhưng thay vì đáp lời Bình Thường, nàng lui ra xa hắn, rồi hé môi nói với bốn tên tội phạm: “Các ngươi giúp ta đuổi đôi nam nữ này đi, sau đó muốn làm gì với ta cũng được…”
Bình Thường sững lại, Xuất Trần cũng tỏ ra ngạc nhiên vì thái độ lạ thường của Mai Linh, nàng tưởng Mai Linh nghĩ nàng và Bình Thường không thể chống lại bọn tội phạm nên hiến thân mình đổi mạng cho Bình Thường và Xuất Trần, liền cảm động nói: “Mai Linh sư muội, ngươi đừng lo, Bình Thường thừa sức cứu ngươi…”
Mai Linh cười nhạt: “Ta biết hắn dư sức cứu ta, nhưng ta không cần sự ban ơn của các ngươi…” Rồi Mai Linh nhìn Bình Thường, nhắc lại câu nói mà nàng vừa nghe Xuất Trần giả nói: “Ta thà bị hϊế͙p͙ chết còn hơn được ngươi cứu!”
“Sư tỷ, người sao vậy?” Bình Thường không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt nàng thì thừa biết Tà Linh đã giở trò.
Bọn tội phạm thấy thái độ căm ghét của Mai Linh đối với Bình Thường, lại thấy nhan sắc của Xuất Trần liền liên tưởng đến chuyện đánh ghen, không khỏi sinh lòng ghen ghét với tên Bình Thường số hưởng.
Tên cầm đầu liền tiến đến đứng cạnh Mai Linh và nói: “Đánh đuổi thì dễ cho chúng quá, ta bày cho nàng cách trả thù hay hơn nhiều… Trói hắn lại, cho hắn ngồi xem bốn người chúng ta vui vẻ cùng hai nàng…”
Bốn tên tội phạm cười ɖâʍ đãng, một tên còn thoải mái đưa tay ôm eo Mai Linh…
Và cánh tay tên này liền nát thành bụi phấn…
Bình Thường đã nổi cơn lôi đình…
Hết chương 224