Editor: Đụt, June
Vết thương nhẹ của Thập Ngũ đã kết vảy, chỗ thương nặng thì chưa thể nhanh chóng khép miệng được.
Lâm Quý Đồng ở Mộ phủ lâu, dễ khiến người khác sinh nghi. Hắn bàn bạc với Mộ Cẩm, không bằng đưa Thập Ngũ đến Linh Lộc Sơn tĩnh dưỡng một thời gian. Phúc Trại non xanh nước biếc, là nơi thích hợp để dưỡng thương.
“Thương thế của nàng, ngươi có nắm chắc không?” Mộ Cẩm nhìn Lâm Quý Đồng.
Ở Băng Sơn Cư, Lâm Quý Đồng tháo mặt nạ xuống, sắc mặt tái nhợt đến nỗi so với Thập Ngũ càng giống người bệnh hơn. Năm đó, Lâm Ý Trí vốn định dùng đẩy cốt thuật cho cả Mộ Cẩm và Lâm Quý Đồng, nhưng Lâm Quý Đồng thân thể yếu ớt, Lâm Ý Trí lo hắn không chịu được đau đớn nên đành từ bỏ.
Lâm Quý Đồng và Mộ lão gia một người gầy guộc, một người phúc hậu, người khác không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra hai người có phần tương tự.
“Hồi phục hoàn toàn là không thể.” Lâm Quý Đồng thân hình gầy yếu, hắn hiểu rất rõ đạo lý đại phu không phải thần tiên. Hắn hành nghề y nhiều năm nhưng cũng không thể chữa khỏi cho chính mình. “Ta đã điều chế thuốc, có thể giúp Thập Ngũ cô nương khôi phục được khoảng sáu phần, phần còn lại phải xem vận mệnh của nàng.”
Mộ Cẩm cười: “Giao nàng ấy cho ngươi, ta yên tâm.”
“Sau này ngươi đừng ghét bỏ nàng. Đây là tai họa, là ngoài ý muốn. Cô nương gia trong lòng đau khổ, da mặt mỏng, ngươi lại mồm miệng độc ác, nàng sợ ngươi đuổi nàng đi.” Lâm Quý Đồng ngồi xuống: “Động viên nàng nhiều một chút. Tâm tình vui vẻ mới mau hết bệnh.”
“Y thuật của sư phụ truyền cho ngươi, không truyền cho ta. Ta không có tính nhẫn nại. Nàng từng muốn tính kế ta, ta sớm đã muốn ném nàng lên Phúc Trại.” Đám nam tử Phúc trại lỗ mãng, phần lớn là nghĩa sĩ giang hồ, cho dù Thập Ngũ rơi vào tay sơn tặc cũng không nguy hiểm đến sinh mạng. Mộ Cẩm ngày đó chỉ là muốn dạy dỗ Thập Ngũ một chút.
Không ngờ lại lòi ra Nhị Thập.
“Khó trách Thập Ngũ cô nương nhắc đến tên ngươi liền phát run.” Lâm Quý Đồng cảm khái, “Thanh danh của Mộ nhị công tử đều bị ngươi phá hỏng rồi.” Nghĩ đến thân phận mình hiện giờ biến thành ăn chơi chác táng, Lâm Quý Đồng cũng chẳng muốn trở về làm Nhị công tử. “Cho ta thời gian mấy tháng, ta điều dưỡng cho Thập Ngũ cô nương xong sẽ đưa về lại cho ngươi.”
Mộ Cẩm nói: “Nếu cần dược liệu quý báu gì, cứ phái người tới lấy.”
Lâm Quý Đồng đi trước, được Lỗ Nông cõng một đường về thẳng.
Thập Ngũ ra ngoài không tiện, vì thế Mộ nhị công tử và Đinh Vịnh Chí đã hẹn nhau đi Linh Lộc Sơn du ngoạn, mang tiểu thiếp đi theo. Khi trở về sẽ có sơn tặc tới bắt thiếp thất của Mộ nhị công tử đi.
Thập Ngũ biết mình sắp rời khỏi Mộ phủ, nhu nhược đáng thương mà hỏi: “Nhị công tử, sau này tiểu nữ còn có thể trở về không?”
Mộ Cẩm đáp, “Đương nhiên, ngươi chỉ là đi chữa bệnh thôi.”
“Tạ ơn Nhị công tử.” Thập Ngũ nói xong lời này, không hỏi thêm gì nữa.
Lần trước nàng bị sơn tặc bắt đi, nhìn thấy rất nhiều tráng hán cường hãn, nàng sợ hãi không dám ngẩng đầu. Sau đó ngồi trong phòng rất lâu, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy một người không giống thổ phỉ cường hãn. Những nam tử cao lớn đó gọi hắn là “Nhị đương gia”.
Không ngờ, tên quái y mặt nạ xấu xí kia cũng là sơn tặc, hơn nữa còn sống ở sơn trại mà nàng từng bị bắt tới. Tiếp xúc với nhau từng ấy thời gian, Thập Ngũ biết đại phu này mặt ác nhưng tâm thiện, cũng không lo lắng chính mình khi rơi vào hoang ổ sơn tặc.
Tới bên hồ Linh Lộc Sơn, xe ngựa dừng dưới tàng cây.
Tiểu thiếp của Đinh Vịnh Chí nhảy xuống nước, nói muốn đi bắt cá.
Thập Ngũ dựa lưng vào một cây đại thụ, một tay đỡ eo, nhắm mắt cảm nhận không khí rừng núi trong lành.
Đoạn đường này, Đinh Vịnh Chí gần như trầm mặc. Đến khi ngồi trong xe ngựa cùng Mộ Cẩm, hắn mới mở miệng: “Trong cung rối loạn…”
Hôm nay nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của Đinh Vịnh Chí, Mộ Cẩm đã sớm có dự cảm: “Ừ.”
“Hôm trước, Hoàng Thượng bị ngã ở Ngự Hoa Viên.” Đinh Vịnh Chí đưa tay lặng lẽ đóng cửa sổ, ngó nghiêng bốn phía, đè thấp âm thanh: “Ở ngay bậc thang mà năm đó tiên Hoàng Hậu ngã.”
Hắn quay đầu lại nhìn Mộ Cẩm: “Bậc thang kia cao hơn so với các bậc khác, từng có nhiều cung nữ bị ngã ở đó, không phải do thần quỷ quấy phá gì. Hoàng Thượng chỉ trẹo chân, không có vết thương nặng nào. Có điều trong cơn hôn mê, Hoàng Thượng liên tục nói đây là tiên Hoàng Hậu hiển linh tới đón người về.”
Tiên Hoàng Hậu đang ở phương nào? Lời này của Hoàng Thượng cực kỳ không phải điềm lành.
Đinh Vịnh Chí tiếp tục nói: “Buổi tối hôm đó, thái giám, cung nữ, ngự y đều rất hoảng sợ, toàn bộ đều quỳ xuống đất.”
Mộ Cẩm hỏi: “Vết thương thế nào?”
“Ngự y đã kiểm tra cận thận long thể của Hoàng Thượng, mấy người bàn bạc cả đêm, cảm thấy chỉ là trẹo chân. Nhưng biểu hiện của Hoàng Thượng lại không giống với bình thường, các ngự y không dám kết luận.” Đinh Vịnh Chí thở dài: “Lam công công hầu hạ Hoàng Thượng nói, sau cú ngã kia, Hoàng Thượng thường xuyên mất ngủ, thường xuyên nhắc đến tiên Hoàng Hậu. Giống như… Giống như trở về lúc tiên Hoàng Hậu mới qua đời.”
Mộ Cẩm trầm mặc.
“Đúng vào lúc Hoàng Thượng cùng Thái Tử phân tranh cao thấp, Hoàng Thượng ngã một cú, đối với Hoàng Hậu mà Thái Tử mà nói đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Thế lực quần thần đang ngang nhau, hiện giờ lại nghiêng về một bên.” Đinh Vịnh Chí nói: “Đã nhiều ngày Hoàng Thượng bãi triều liền đi tới Ngự Thư Phòng, ai cũng không gặp. Cha ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với Hoàng Thượng cũng không được. Ta có chút lo lắng Thái Tử bên kia…”
“Ta hiểu ý ngươi. Chỉ dựa vào Hoàng Thượng để kiềm chế thế lực Thái Tử, là quá dựa vào Hoàng Thượng rồi.” Mộ Cẩm nói: “Ta sẽ để cho hộ vệ cải trang thành nô bộc, sắp xếp xung quanh Mộ phủ. Ngươi ngoài mặt tiếp tục ra ngoài ăn chơi, ngấm ngầm bố trí toàn bộ.”
“Vâng.” Đinh Vịnh Chí lại nói: “Mặt khắc, Hoàng Thượng xa cách với Chiêu Nghi, Tô Yến Tinh có kêu khổ với biểu tỷ cũng vô dụng. Chiêu Nghi vốn cũng không phải quyền thế gì.”
“Ừ.” Mộ Cẩm sớm đã phái người theo sát nhất cử nhất động của Tô Yến Tinh.
“Đúng rồi.” Đinh Vịnh Chí nhớ ra một chuyện: “Lam công công truyền tin, hôm đó Hoàng Thượng đột nhiên nói muốn gặp Tứ hoàng tử một lần, nhưng vừa nói xong lại xua tay nói không gặp nữa.”
Mộ Cẩm và Hoàng Thượng gặp mặt vài lần, phần lớn đều nói về chuyện của tiên Hoàng Hậu, thậm chí còn có ý muốn truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm cự tuyệt.
Gặp gỡ Hoàng Thượng, Mộ Cẩm không cảm nhận được hào quang của một người đương quyền, mà chỉ cảm thấy Hoàng Thượng bị vây giữa nữ nhi tình trường và giang sơn xã tắc, mâu thuẫn giãy giụa một đời.
Mộ Cẩm vẫn nhớ rõ ràng, lúc mẫu thân tiễn hắn rời cung, đã ôm chặt lấy hắn, mỉm cười nói: “Cầu cho Đạm Nhi của ta, một đời tự do, rực rỡ.”
– —
Mấy ngày sau, Nhị Thập lại tới quán tào phớ.
Nàng đi cùng Dương Đào, nói dối Dương Đào là nha hoàn tỷ muội, còn nói giọng của mình vẫn bị khàn, lời nói đều do Dương Đào truyền đạt thay.
Tiểu Đông vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm đi, Từ A Man, ta nhất định sẽ báo muội bình an cho cha Từ.”
Nhịp sống của Nhị Thập đã dần ổn định. Trở lại Mộ phủ nửa tháng, không bằng được một ngày đi xa.
Từ Nam Hỉ miếu trở về, Nhị Thập cảm thấy mình sắp tìm được manh mối, Nhị công tử thật sự đã nhìn nàng bằng con mắt khác.
Mới phỏng đoán như vậy, Nhị công tử đã lại cùng đám bạn bè hàng đêm chơi bời ca hát, mười ngày rồi chưa tới tìm nàng. Vì thế, Nhị Thập lại dập tắt ý nghĩ này đi. Nàng giễu bản thân tự mình đa tình, Nhị công tử là người thế nào, sao có thể xem trọng sắc đẹp một người hầu như nàng chứ.
Hôm nay, Nhị công tử lại ra ngoài mua vui.
Nhị Thập không biết, cũng không đi hỏi. Nàng vẫn trải qua cuộc sống của mình.
Là Tiểu Lục trở về nói: “Nhị công tử không chịu nổi tịch mịch rồi, ta thấy công tử mang về hai đại mỹ nhân. Còn xinh đẹp mỹ mạo hơn ta…”
“Nhị công tử trong phòng chỉ còn vài người.” Dưới tán cây, Tiểu Thập nhẹ nhàng lấy đà xích đu, nói: “Thập Ngũ ra ngoài chữa bệnh, chúng ta hoa tàn ít bướm, đã sớm chịu vắng vẻ. Ta đã hỏi qua rồi, Nhị công tử ấy à, không chỉ hôm nay đâu, mà mỗi ngày đều ra ngoài tìm thú vui. Các thế gia công tử ngoài ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái thì còn việc gì vui? Tương lai nơi này sẽ lại nữ nhân thành đàn.”
“Dù sao chỉ cần Nhị công tử không đuổi ta đi, ta đã yên tâm rồi.” Tiểu Lục dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Hy vọng những mỹ nhân mới đến sẽ không phải loại nữ nhân rắn rết, không thì ta không đối phó nổi.”
Tay phải Tiểu Thập cuộn vào dây thừng xích đu, dựa nửa người vào: “Vẫn là mắt nhìn nữ nhân của Nhị công tử không tồi, đơn giản chỉ là ồn ào nhốn nháo. Ngươi xem Thập Tứ tự học quyền cước, lúc mới vào đây, ta còn sợ nàng mưu sát ta ấy chứ. Bây giờ lại chung sống hòa thuận với nhau.”
Tiểu Lục nhìn về phía phòng Nhị Thập, “Nhị Thập được sủng ái lâu như vậy, bỗng dưng lại bị vắng vẻ, liệu có chịu nổi đả kích này không nhỉ?”
“Đây có tính là gì, cuộc sống mà. Nhị công tử trước kia sủng ngươi, sủng ta, cuối cùng không phải là đều vào lãnh cung sao.” Làn váy Tiểu Thập theo xích đu bay lên, “Thập Nhất nói đúng, Nhị công tử cho tới bây giờ chưa bao giờ là một phu quân tốt.”
Cửa sổ phòng Nhị Thập mở hé một nửa, có thể nghe rõ những lời Tiểu Lục và Tiểu Thập nói bên ngoài, còn Tiểu Lục cùng Tiểu Thập lại không nhìn thấy bóng người trong phòng.
Nhị Thập cầm khăn lụa trong tay, trên khăn vẽ một đóa hoa thủy tiên.
Nàng từng đến Băng Sơn Cư để đưa lại chiếc khăn lụa hoa nhài. Nhị công tử không có ở nhà, nàng đành giao cho hộ vệ gác cầu. Sau này cũng chẳng biết đã đưa lại hay chưa, Nhị công tử cũng chẳng tìm đến nàng nữa.
Nàng vẫn nhớ, mình còn thiếu của hắn một chiếc khăn lụa. Nàng tính thêu một cây thủy tiên, sau đó ướp với hoa tươi, chẳng phải Nhị công tử nói thích một cái khăn tay có mùi thơm sao.
Giờ đây, e là Nhị công tử đã sớm quên mất cái khăn này. Như vậy cũng tốt, Nhị công tử không tới làm phiền nàng, nàng lại càng vui vẻ, nhàn hạ.
Nhị Thập dọn dẹp đồ thêu, để chiếc khăn lụa thủy tiên mới thêu một nửa gác qua một bên.
Nàng hiện giờ không xu dính túi, muốn nhờ Đại Đông gửi về cho cha mẹ vài thứ đồ, kết quả một đồng cũng không đào ra nổi.
Nàng chỉ có thể đem đồ trang sức đi cầm.
Phần lớn hiệu cầm đồ trong kinh thành là của Mộ gia, nàng không dám đi, sợ bị Nhị công tử bắt được. Những hiệu cầm đồ khác không to bằng của Mộ phủ, không nhiều bằng của Mộ phủ, hơn nữa còn ở rất xa.
Buổi chiều nọ, Nhị Thập lén lút đi ra ngoài, vất vả lắm mới tìm được một hiệu cầm đồ nhỏ.
Chủ hiệu cầm đồ nhỏ thấy nàng không nói được, chỉ biết khua tay múa chân thì liền khi bắt nạt. Đầu tiên là hoài nghi nàng ăn trộm trang sức của người khác, sau đó lại ép giá trâm cài làm bằng phỉ thúy thượng đẳng.
Nhị Thập lắc đầu, đành quay về.
Về tới Hoa Uyển, đường nhỏ phía nam bỗng có tiếng cười khẽ truyền đến, lại có cả giọng nói ngả ngớn của nam tử. Nhị Thập quay đầu nhìn.
Người đến chính xác là Mộ nhị công tử. Tay trái hắn ôm nữ nhân áo đỏ, tay phải hắn ôm nữ nhân áo xanh. Nhìn thấy nàng, hắn liếc một cái rồi xoay người về Băng Sơn Cư luôn.
Nhị Thập đang buồn rầu chuyện ngân lượng, đang nghĩ liệu có nên xin Nhị công tử một thỏi vàng không, thế nhưng…
Nàng như đưa đám, vừa mới xin bùa ở Nam Hỉ miếu xong, Nhị công tử liền vứt bỏ nàng.
Đi đến Hoa Uyển, Nhị Thập dừng bước, lại quay lại nhìn. Mộ nhị công tử đứng trên cầu, hai vị mỹ nhân đi theo hắn, dáng người lả lướt.
Từ khi Nhị công tử cùng Nhị phu nhân thành thân tới nay, vẫn luôn tìm Nhị Thập bồi tẩm, đến viên phòng cũng cự tuyệt.
Hiện giờ Nhị công tử có mỹ nhân mới, Nhị Thập nghĩ, nàng nên thấy nhẹ nhõm. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn cứ nhìn về hướng Băng Sơn Cư.
Nhị công tử bước vào phòng, hai vị mỹ nhân vào theo. Cửa lặng lẽ đóng lại.
Đây chẳng phải chuyện kỳ quái gì, Nhị công tử vốn là kiểu chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, nay Tần mai Sở, có mới nới cũ.
Nhị Thập đi vào Hoa Uyển.
Nhị công tử đáng ghét. Chúc hắn chết ngạt trong mùi hương mỹ nhân.
– —
“Nhị công tử.” Cửa vừa đóng lại, hai vị mỹ nhân một trái một phải đang từ cười quyến rũ liền biến thành lạnh lùng, biểu cảm yên tĩnh y hệt nhau, cúi đầu chờ lệnh.
Mộ Cẩm ngồi xuống, một tay gác lên thành ghế, thảnh thơi dựa lưng vào.”Đêm nay các ngươi chuyển đến Hoa Uyển ở đi. Các nữ nhân ở đó không có võ công, không có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu có gì xảy ra thì tùy tình hình mà hành động.”
“Vâng.” Hai người đồng thanh.
Mộ Cẩm im lặng một hồi, tai nghe thấy có tiếng thở bên ngoài: “Dương Đào.”
“Có mặt.” Dương Đào lập tức bước vào từ cửa hông.
Mộ Cẩm hỏi: “Mấy ngày nay đi ra ngoài có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Nhị công tử, Nhị Thập cô nương mấy ngày trước đến quán tào phớ, đều là hỏi chuyện của người nhà.” Dương Đào bẩm báo đúng sự thật: “Hôm nay Nhị Thập cô nương cầm một cây trâm phỉ thúy đến hiệu cầm đồ của nhà họ Vương, muốn đổi một chút ngân lượng, nhưng giá cả không ổn thỏa nên đã đi về.”
“Hiệu cầm đồ họ Vương? Xa vậy ư?” Có thể thấy nữ nhân này đã nghèo đến luống cuống. Mộ Cẩm giương mắt nhìn ba nữ nhân trước mắt. Đều là mỹ nữ, nhưng vẫn cứ thiếu thiếu gì đó. Hắn phất tay: “Các ngươi lui trước đi.”
“Vâng.” Ba nữ nhân đều đi ra từ cửa hông.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Mộ Cẩm và Thốn Bôn. Mộ Cẩm lại nhìn Thốn Bôn.
Nhị công tử yêu thích mỹ nhân, hộ vệ hầu hết đều là tuấn nam mỹ nữ. Hai chữ sắc đẹp có tác dụng rất lớn, nhìn cũng đẹp mắt.
Thốn Bôn rũ mắt, để Nhị công tử tùy ý đánh giá.
Một lát sau, Mộ Cẩm đứng dậy mở cửa sổ, ngồi trên thềm cửa, hỏi: “Tên mật thám kia khai được những gì rồi?”
“Tên mật thám này tuy có đem theo độc dược, nhưng lại không có can đảm tìm chết, do dự không uống, thực sự khí thế đã thua.” Thốn Bôn đáp: “Nàng ta khai từ nhỏ đã ở trong phủ một vị đại thần họ Chu huấn luyện. Lần này trà trộn vào Mộ phủ mục đích là điều tra Nhị công tử, đồng thời tìm kiếm đội hộ vệ tinh nhuệ và xúi giục người trong phủ làm nội ứng. Những chuyện khác nàng ta không biết. Thuộc hạ cho rằng, lời này có thể tin.”
“Ừm, tạm thời giữ lại mạng cho nàng ta.”
Đông Tây Nhị Tài mấy ngày rồi chưa gặp Mộ Cẩm, lúc này rất sinh động, hai con cá ăn thịt người bơi tới trước cửa sổ, nhảy lên mặt nước chơi đùa.
“Nhị công tử.” Thốn Bôn trầm tư như nước: “Nếu thế lực trong triều thay đổi, liệu Thái Tử có thể đuổi cùng giết tận hay không?”
“Có.” Mộ Cẩm ngắm Đông Tây Nhị Tài, cười nói: “Thứ mà bây giờ chúng ta đang hưởng thụ, chính là khoảng lặng của mưa gió sắp đến.”
Buổi tối, Mộ nhị công tử đưa hai vị mỹ nhân đến Hoa Uyển. Hắn dắt tay mỗi người một bên, cười đến là phong lưu tiêu sái, giới thiệu nói: “Vị bên trái này tên là Diệp Đại Chân, khuôn mặt nhỏ nhắn, mượt mà no đủ. Bên phải… Tên là gì nhỉ?”
“Nhị công tử, người thật nhanh quên nha.” Mỹ nhân nép vào lồng ngực Mộ Cẩm, ngẩng mặt giận dỗi: “Người ta tên là Đổng Tư Linh.”
“À… Đúng, thẻ bài ngày mai sẽ làm.” Mộ Cẩm nhìn về phía các cô nương Hoa Uyển, hơi dừng lại ở Nhị Thập một chút rồi lại quay đi. “Đây là hai tiểu thiếp mới nạp của bổn công tử, từ nay về sau sẽ là tỷ muội của các ngươi. Gia hòa vạn sự hưng, dĩ hòa vi quý.”
(*Gia hòa vạn sự hưng: gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc)
Mấy người Tiểu Lục nhìn nhau, cung kính mà trả lời: “Vâng.”
Nhị Thập hành lễ, không nói gì.
Nhị công tử nói xong thì rời khỏi Hoa Uyển.
Các nữ nhân từng người trở về phòng.
Mộ Cẩm đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay lại. Hắn gần đây bận rộn, mấy ngày rồi không gặp Nhị Thập. Vừa rồi nàng núp trong bóng cây, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, trong lòng hắn lại ngứa ngáy, tay cũng ngứa theo.
Lúc này, Nhị Thập chậm rãi mở cửa sổ ra.
Mộ Cẩm đi đến trước cửa sổ: “Ngươi ——”
Vừa mở miệng, cánh cửa kia liền đóng lại “Uỳnh” một cái. Một chút bụi phủ lên khuôn mặt tuấn tú của Nhị công tử.
Mộ Cẩm: “…”