Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 13: Cãi vả


Edit: V.O

“Vậy yêu thì sao, chẳng lẽ yêu là có thể tùy tiện giết sao?”

“Yêu làm ác, sẽ phải thu.”

“Ngươi không cảm thấy quá không công bằng sao? Tại sao yêu làm ác sẽ bị thu, người trong thiên hạ còn vô tình tàn nhẫn hơn yêu! Có người ngay cả người thân của mình cũng giết…” Giọng của ta hơi có chút run rẩy, cơn tức vọt lên trong lòng.

“Cho nên phải cứu mọi người.”

“Nếu như để ta làm người không bằng cầm thú, ta tình nguyện vĩnh viễn làm yêu quái.” Loại người như Hướng Tần Thụy, không bằng cầm thú!

“Sớm ngày tu thành chính quả thoát khỏi yêu đạo mới phải.”

“Ta không muốn tu thành chính quả, nếu như có thể, ta sẽ giết tất cả những người không bằng cầm thú trong thiên hạ.” Ta nắm chặt quả đấm. Loại người như vậy chết một vạn lần cũng không thể chuộc tội!

“Xà Yêu! Nếu ngươi làm ác, bổn tọa sẽ thu ngươi!” Hòa thượng đánh một phát xuống mặt đất.

Ta sửng sốt, tỉnh táo lại. Mới vừa rồi ta đã nói gì, lại bị hận thù xông lên choáng đầu. Chờ ta nhớ ra, ta mới nhìn thấy hòa thượng đang nhìn ta. Hắn nói muốn thu ta? Tim hơi chua sót: “Hừ, quả nhiên là hòa thượng bắt yêu.” Ta đứng dậy: “Thu ta? Hừ, vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó!”

“Xà Yêu, ngươi tự lo đi.” Giọng hòa thượng rất lạnh nhạt, là đang đuổi ta đi sao? Hừ, hòa thượng thối qua cầu rút ván, ai thèm ở đây! Ta sải bước đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Nhánh cây thổi mạnh vù vù, đột nhiên ta cảm thấy có chút lạnh, trên mặt lạnh như băng.

Ta lại, chảy nước mắt. . .

Ta đã xa tỷ tỷ năm ngày rồi. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy tỷ tỷ không ngừng đi tới đi lui ở trước cửa.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Ta chạy tới: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

“Tiểu Thanh?” Tỷ tỷ thấy ta, kéo tay của ta, lo lắng nói: “Tiểu Thanh, rốt cuộc muội đã chạy đi đâu? Tỷ lo gần chết!” Nàng cau mày trách.

“À, muội đi ra ngoài dạo, ham chơi chút quên thời gian.” Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói cùng với Pháp Hải kia, có lẽ tỷ tỷ sẽ lại càu nhàu muốn chết.

“Tiểu Thanh! Đừng có lần sau nữa, tỷ còn tưởng muội đã xảy ra chuyện gì đó.” Tỷ tỷ giả bộ tức giận.

“Tỷ tỷ, muội đói bụng.” Ta nắm tay nàng, nói sang chuyện khác.

“Muội đó.” Tỷ tỷ thở dài, bày tỏ bất đắc dĩ với ta: “Chúng ta vào đi thôi, tỷ đi làm chút gì ăn cho muội.”

“Tỷ tỷ tốt nhất. Hiền thê lương mẫu!”

“Từ lúc nào thì miệng trở nên ngọt như vậy rồi.” Tỷ tỷ chọt trán ta, nói: “Đúng rồi, nhắc tới còn có một việc. Có một người tên là Nghiêm Lộ Thành tới tìm muội nhiều lần.” Tỷ tỷ nhìn về phía ta: “Tiểu Thanh, có phải muội chọc phiền phức gì không?”

“Nghiêm Lộ Thành? Ai vậy? Muội không biết.” Ta nghĩ lại nghĩ, vẫn không biết rốt cuộc Nghiêm Lộ Thành là nhân vật như thế nào.

“Không biết? Không thể nào, hắn chỉ rõ muốn gặp muội.” Tỷ tỷ có chút không tin nhìn ta.

“Tỷ tỷ, muội đã nói muội không nhận ra. Được rồi, muội đói bụng, muội sắp chết đói, tỷ có thể thương muội đi làm chút thức ăn ngon cho muội được không.” Ta đẩy nàng tới phòng bếp.

. . .

Tỷ tỷ vừa ép hỏi một phen. Aiz, cuối cùng cũng đối phó tàm tạm cho qua. Như đã nói, tỷ tỷ và cái tên Hứa Tiên kia sẽ lập tức thành thân. Như vậy, cách ngày ta trở về lại gần rất nhiều. Rời đi sớm một chút cũng tốt, dù sao nơi đây cũng không thuộc về ta, cũng không có lý do khiến ta ở lại.

“Tiểu Thanh. . .” Tỷ tỷ đang gọi ta. Lại có chuyện gì?

“Tỷ tỷ, sao vậy!”

“Nghiêm công tử tới, muội ra ngoài gặp hắn đi.”

Gì? Nghiêm công tử? Chính là Nghiêm Lộ Thành? Bản thân ta muốn nhìn thử xem hắn là ai. Nhảy từ trên cây xuống.

Ta vỗ vỗ đất trên người đi vào trong nhà. Tỷ tỷ và Nghiêm công tử đó cũng xoay đầu lại nhìn ta, thấy ta mặt đầy bụi đất, không khí lại lúng túng.

A, đây không phải là nam nhân yêu nghiệt nói năng tùy tiện đó sao? Đúng rồi, hắn nói hắn tên là Nghiêm Lộ Thành, lúc ấy ta không để ở trong lòng, vài ngày như vậy, lại quên mất tên người ta. . .

“Tiểu Thanh.” Tỷ tỷ kéo ta tới, cúi đầu lau lau xoa xoa mặt của ta: “Quá thất lễ, sao lại lỗ mãng làm cho nhếch nhác như vậy.”

“Tiểu Thanh cô nương có còn nhớ Nghiêm mỗ không ?” Yêu nghiệt nam chính là yêu nghiệt nam, bất kể nhìn thế nào cũng đẹp hơn nữ tử, đã sắp vượt qua con rắn giả nữ kia rồi.

“Là ngươi à. Ta nhớ ra rồi.” Ta gật đầu: “Nghiêm Lộ Thành đúng không, sao ngươi tới nơi này?” Ta tùy tiện ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh tỷ tỷ.

“Tiểu Thanh. . .” Tỷ tỷ thấp giọng nhắc nhở ta chú ý chút.

“Tỷ tỷ, không phải là tỷ có việc bận sao? Hôm nay không phải là Hứa Tiên sẽ đến tìm tỷ sao?” Ta trừng mắt với tỷ tỷ.

“Tiểu Thanh, đừng làm loạn.” Tỷ tỷ truyền âm cho ta.

“Tỷ tỷ, yên tâm đi, muội sẽ không làm gì Nghiêm công tử. Hắn là bạn của muội.” Kiều hiền thê lương mẫu cổ đại như tỷ tỷ, thật quá nhiều quy luật, nàng ở bên cạnh, ta sẽ bị gò bó hơn.

“Vậy à.” Tỷ tỷ gật đầu: “Đúng rồi, tỷ nhớ tỷ còn có việc, Tiểu Thanh, muội hãy chiêu đãi Nghiêm công tử.”

“Vâng, biết rồi tỷ tỷ.”

Thân hình tỷ tỷ biến mất ở trước mắt ta, dieendaanleequuydoon – V.O, ta vươn tay rót cho mình một ly trà: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“À. . .” Nghiêm Lộ Thành giống như thấy chuyện gì giật mình, có chút sững sờ: “À, hôm nay, ta muốn mời cô nương đi tham gia hội Thi Hữu.”

“Hội Thi Hữu?” Sao ta chưa từng nghe nói có hoạt động như thế? Vừa nghe tên cũng biết rất nhàm chán: “À, nhưng ta không muốn đi ra ngoài.”

“Tiểu Thanh cô nương, phần thưởng hội Thi Hữu chính là một cây bảo kiếm vô cùng nổi danh, Kiếm Bạch Hồng.” Nghiêm Lộ Thành không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt.

Kiếm Bạch Hồng? Đó không phải là bảo kiếm tỷ tỷ nên có sao? Nếu như tặng cho tỷ tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ rất vui: “Thật thú vị, ta muốn đi xem.” Ta gật đầu.

“Ta biết cô nương nhất định sẽ đi.” Nghiêm Lộ Thành vui vẻ nói.

Ta cũng không hiểu có cái gì mà vui vẻ, nhưng, làm sao hắn biết ta nhất định sẽ đi? “Sao ngươi biết ta sẽ đồng ý đi?”

“Với nữ tử biết võ như cô nương, nhất định thích những thứ đao đao kiếm kiếm gì đó.”

“Ý ngươi là nói ta không giống nữ tử?” Ta liếc nhìn hắn.

“Nào có, dáng dấp Tiểu Thanh cô nương đẹp như vậy, sao có thể không giống nữ tử chứ.”

. . .

Hội Thi Hữu, đúng như cái tên, chính là đại hội lấy thơ kết bạn. Là hoạt động mỗi năm một lần của những tài tử Giang Nam. Ta mặc thân áo xanh quần dài, đi theo Nghiêm Lộ Thành tới đài đá đắp tạm bên cạnh Tây Hồ.

Giang Nam có rất nhiều tài tử, đã có thật nhiều người tới nơi này. Bệ đá lớn như vậy đã bị vây tràn đầy.

“Người ở đây thật nhiều.”

“Đúng đó, quốc gia có rất nhiều nhân tài.” Kể từ khi Nghiêm Lộ Thành đi tới nơi này, ta cảm thấy hắn giống như đã thay đổi thành một người khác, ánh mắt sắc bén. Ta càng ngày càng tò mò thân phận của người này.

“Nghiêm Lộ Thành, tại sao nơi này đều là nam.” Dường như ta là một sự tồn tại ly kỳ.

“Bởi vì nữ tử không tài chính là đức, nào có nữ tử có tài hơn người.” Nghiêm Lộ Thành kỳ lạ nhìn ta: “Không phải là cô nương không biết những chuyện này đó chứ.”

“Dĩ nhiên ta không biết, vậy nói cách khác, ta hoàn toàn không thể nào tham gia hội Thi Hữu này sao?”

“Sao, cô nương tính tham gia?” Nghiêm Lộ Thành trợn to hai mắt.

“Không tham gia thì ngươi kêu ta tới làm gì! Ta muốn cây Kiếm Bạch Hồng kia.”

“Ta tham gia, giành giải nhất thì ta lấy hoàng kim, bảo kiếm cho cô nương.”

“Ngươi cũng không nói với ta.” Ta còn tính chơi một lần thiên cổ giành quan tuyệt đối trong một lần nữa chứ.

“Ta không nghĩ tới cô nương sẽ muốn tham gia, nhưng giải nhất cũng không dễ lấy.” Nghiêm Lộ Thành lắc lắc cây quạt: “Người cuối cùng có thể đứng ở trên đài đá mới là quán quân.”

“Không phải là đối câu sao? Chẳng lẽ phải tinh thông mọi thi từ ca phú?”

“Thi từ là được rồi. Cô nương biết không?”

“Xem thường ta à, dĩ nhiên là ta biết.” Mặc dù bị ép nghỉ học năm 18 tuổi, nhưng lúc ở trường học ta lại đứng đầu lớp, ngữ văn giống như vì ta mà sinh!

Nhưng, nếu ta đứng lên đài tạo thành danh tiếng, tỷ lệ thân phận hai tỷ muội chúng ta bại lộ sẽ lớn hơn rất nhiều, còn không nên tham gia cho thỏa đáng.

“Không phải ngươi nói, sau khi ngươi đoạt giải nhất sẽ đưa Kiếm Bạch Hồng cho ta sao? Vậy ta sẽ không tham gia, kiếm tới tay là được rồi.” Ta chọc chọc sau lưng Nghiêm Lộ Thành.

Nghiêm Lộ Thành cười cười: “Được. Vậy cô nương chờ ta giành giải nhất là được.”

“Trước đó, ta cho ngươi biết một vài kiến thức, như vậy đoạt giải nhất sẽ rất dễ dàng.”

“Kiến thức gì.” Nghiêm Lộ Thành nghi ngờ.

“Đưa tai tới đây.” Ta kéo cánh tay của hắn, ở dưới con mắt của mọi người, để sát vào bên tai của hắn. Đợi đến khi ta nói xong, mới phát hiện thật nhiều nam nhân bốn phía đều đang nhìn ta. Ta cũng đã quen, tức giận trừng bọn họ.

“Này, ngươi nghe rõ chưa, nhớ kỹ không?” Ta kéo kéo tay áo Nghiêm Lộ Thành đang ngẩn người.

“. . . Tiểu Thanh cô nương, câu đối này đều là cô nương viết sao?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Nói nhảm, trừ ta ra còn có ai?” Trừ ta ra còn có ai chuyển kiếp tới.

“Thơ hay từ tốt, thật tài hoa!” Nghiêm Lộ Thành nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi không giải thích được.

“Nhìn cái gì vậy, ngươi nhất định phải lấy Kiếm Bạch Hồng về cho ta.”

“Tiểu Thanh cô nương phải có lòng tin ở ta.” Nghiêm Lộ Thành cười nói.

. . .

Cho đến khi hội Thi Hữu kết thúc, ta mới biết Nghiêm Lộ Thành tài hoa thế nào, không trách được hắn nắm chắc giành giải nhất như thế. Đáng tiếc những tác phẩm nổi tiếng thiên cổ ta chép lại, không có cái nào dùng được.

Sắc trời dần dần tối, ta ngồi ở trên thềm đá, chờ Nghiêm Lộ Thành lấy kiếm.

“Sao, Tiểu Thanh cô nương không vui?” Nghiêm Lộ Thành đi tới, nhếch miệng lên.

“Không phải ngươi đi nhận thưởng sao? Đưa thanh kiếm cho ta đi, ngươi đã đồng ý đưa cho ta.” Ta vươn tay.

“Đưa cô nương cũng được, nhưng cô nương phải đồng ý với ta một chuyện.” Nghiêm Lộ Thành cầm kiếm, rụt tay về.

“Ngươi đổi ý, trước đó ngươi không nói với ta còn có điều kiện gì!”

“Không phải là điều kiện gì ghê gớm.” Nghiêm Lộ Thành híp mắt.

“Nói đi.” Ta cũng biết bầu trời sẽ không rớt nhân bánh.

“Cô nương đổi xưng hô gọi ta là Lộ Thành. Ta gọi cô nương là Tiểu Thanh.”

. . .ta còn tưởng rằng chuyện gì lớn: “Chỉ chuyện nhỏ vậy thôi à! Không thành vấn đề. Đưa kiếm đây.” Ta vươn tay.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.