*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng Anh Béo hết sức vô tình, đi biền biệt ba năm không một tin tức, nhưng tôi vẫn lấy anh ta làm tấm gương. Tôi yên lặng phấn đấu ba năm cấp 3, rốt cuộc! Thi đậu vào cùng chỗ với trường đại học trọng điểm của anh ta ——
Ý tôi là trường kĩ thuật ngay cạnh trường anh ta.
Căn cứ vào việc bản thân là một thiếu niên đã nghiện internet còn mê tiền, tôi lựa chọn một chuyên ngành đẹp cả đôi đàng: Khoa học và Kỹ thuật Vi tính, ngoặc một cái, Thông tin và Dịch vụ Tài chính.
Ban đầu tôi cũng chẳng thấy sai ở đâu cả, mãi đến khi tôi phát hiện trong cả 6 lớp của Khoa, chỉ mình tôi là con gái.
Đặc biệt là mỗi lần học môn đại cương, cảm giác dì dị này càng mãnh liệt lạ thường.
Một mình trẫm, thống trị hậu cung.
Ba chị gái chung phòng ngủ với tôi đều ở khoa Tài chính.
Đề tài mang tính học thuật nhất mà ba chị đó từng thảo luận là ——
“YSL màu giết cánh đàn ông hay Dior 999 hừng hực lửa cháy thì quyến rũ hơn nhỉ?”
Cái quái gì cơ……
Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Không chung chí hướng khó chung đường.
(Hai hãng YSL và Dior đều là hãng thời trang cao cấp. Hai màu son được nhắc tới là màu rất được chuộng bên Tàu.
YSL màu giết cánh đàn ông: Thỏi son YSL (Yves Saint Laurent) số 412 Rose mix màu hồng ấm. Các chị em Tàu gọi thỏi này là màu giết cánh đàn ông.
Thỏi Dior 999: Thỏi Son matte Dior số 999 màu đỏ thuần. Thỏi này rất nổi tiếng của hãng, gần như là màu signature.)
Tôi quyết định bàn luận chuyên sâu về một đề tài có chiều sâu hơn nhiều với các bạn học khác!
Cày Võ Lâm Truyền Kỳ 3D, kiếm bạn online, vào server chơi chung với nhau đê!
Lập tức có người rep tôi trong group chat: “Đây.”
Ngạc nhiên ghê, các bạn nam của khoa Khoa học tự nhiên thức thời ghê nhỉ.
Tôi bừng bừng hứng thú hỏi một câu: “Cậu là ai?”
Đối phương: “Tôi là cố vấn khoa của em đây!”
Thế là cả khóa đều biết tôi luôn.
Về sau, để tránh tôi nhàn rỗi sinh nông nổi, thầy cố vấn xếp tôi vào một CLB Phát triển phần mềm nhỏ trong trường để làm phong phú đời sống sau giờ tan học của tôi.
Tôi hơi ngượng ngùng: “Em toàn tự học phát triển phần mềm, cũng không giỏi kỹ thuật lắm ạ……”
Thầy cố vấn: “Không sao, bưng trà rót nước cũng không có yêu cầu cao với kỹ thuật.”
Tôi: “……”
Tôi quá đỗi đơn thuần, nên ngay ngày đầu tiên gia nhập câu lạc bộ đã mang theo một đôi găng tay cao su.
Chủ tịch CLB nói: “Anh từng nghe về em rồi, Mạnh Kỳ Kỳ nhỉ. Mới năm nhất mà đã viết được một bản demo thu phát socket không nhiều bug lắm, thế là khá phết đấy.”
(Socket là phần ổ cắm của CPU, đây là bộ phận đầu nối duy nhất giữa bộ vi xử lý CPU và bo mạch chủ. Socket CPU có vai trò giữ và khóa bộ vi xử lý vào đúng vị trí trong máy tính, ngăn không cho bộ vi xử lý CPU di chuyển hoặc bị tháo rời. Ngoài ra, nó cũng sẽ thiết lập kết nối giữa CPU và bo mạch chủ để các dữ liệu được chuyển sang CPU xử lý và đưa kết quả về.)
Chủ tịch CLB sắp xếp cho tôi vào một nhóm nhỏ phát triển APP phần mềm tài chính.
Tôi không muốn làm.
Nhưng nghĩ đến anh trưởng nhóm cũng khá là ngon giai……
Làm!
Sau khi làm được mấy tuần, nhóm trưởng phát hiện trong nhóm dôi ra một đứa.
Anh ấy còn nghi ngờ tôi: “Em từng tham gia phát triển APP chưa?”
Tôi: “Em toàn làm một mình thôi ạ. Em tự học lập trình một tí, làm nửa tháng, mới làm xong được phần giao diện người dùng và máy chủ cho APP ạ.”
Nhóm trưởng ngẩn người.
Rồi sau đó anh ấy nói với các thành viên khác: “Mau mau mau, hoan nghênh thành viên mới gia nhập nhóm nào.”
Phòng học vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt kéo dài vài giây.
Sau đó cả đám tiếp tục cúi đầu gõ code lạch cạch.
Tôi: “Cảm ơn.”
Nhóm trưởng nói: “Anh tên là Chu Thái Địch, năm nay năm 4.”
Tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ.”
Chu Thái Địch “Ô” một tiếng, “Nhật Bản cũng có một món đồ chơi tên là Monchhichi đấy.”
Tôi: Trên thế giới cũng có một giống loài háo sắc đấy, anh chó Poodle ạ.
“Nhìn kỹ thì hai đứa rất giống nhau đấy.” Anh ấy nói.
“Giống ở chỗ kute ấy hả?”
Lòng tôi vui tươi hơn hớn. Nỡm ạ, đã đẹp trai còn khéo mồm.
“Giống nhau,” Chu Thái Địch nói: “Ở khoản chân ngắn.”
Tôi: “……”
Giờ khắc này, tôi có một niềm xúc động muốn chuyển từ fan sang làm người qua đường.
Tôi cà khịa anh ấy: “Anh có biết nghĩa khác của từ Thái Địch không?”
Vẻ mặt Chu Thái Địch đầy khẳng khái: “Anh FA.”
(Tên nữ chính là Mạnh Kỳ Kỳ, bính âm là Meng QiQi, gần âm với Mông Kỳ Kỳ – Moncchichi – một dòng búp bê hình khỉ của Nhật Bản.
Tên của Chu Thái Địch thì Thái Địch còn có nghĩa là giống chó Poodle. Con chó này hay động dục, nhảy lên uỵch chân chủ. Người Tàu thường gọi các bạn FA là chó FA, phải xem người khác ân ái gọi là ăn thức ăn chó. Nên Chu Thái Địch tự nhận FA luôn.)
Tôi: “Đàn anh tu hành khắc khổ thế này, chắc để về sau vào làm chỗ nào oách lắm nhỉ?”
Chu Thái Địch: “Cũng tàm tạm, nhà anh cha truyền con nối nghề đào núi lấy quặng.”
Tôi hộc máu: “Vậy anh còn cố công gõ code 4 năm làm gì?”
Chu Thái Địch: “Sở dĩ anh lựa chọn chuyên ngành Khoa học kỹ thuật hàng đầu như vi tính là để……”
Tôi cảm khái trong lòng: Cao thượng đấy, chắc chắn là vì lý tưởng đây.
Chu Thái Địch: “Là để xài phương pháp khoa học hơn đi đào quặng.”
Tôi: “……”
Chương trình học của năm nhất không bận rộn lắm, cứ lúc nào rảnh tôi lại đến nhóm, kết hợp lý luận với thực tiễn.
Cái App mà Chu Thái Địch dày công nghiên cứu phát minh này đã tiến hành được một nửa, tôi quan sát chay mà còn thấy lao lực, chứ chưa bàn tới hỗ trợ được gì.
Nhưng Chu Thái Địch lại cổ vũ tôi: “Học lập trình rồi thì nhất định phải lăn xả vào đi chứ.”
Tôi: “Vâng.”
Chu Thái Địch: “Mạnh vào.”
Tôi: “Hự.”
Chu Thái Địch: “Sâu nữa vào.”
Tôi: “A.”
Chủ tịch CLB đi ngang qua đột nhiên quay đầu nhìn hai chúng tôi: “Tụi bay nói cái gì mà nghe dê thế?”
Về sau Chu Thái Địch chia việc thiết kế giao diện của một chức năng cho tôi.
Tôi cũng có cơ sở bằng 0 với UI, vừa học vừa làm, khá nhiều lúc phải băn khoăn suy nghĩ.
(UI: User Interface: giao diện người dùng)
Mỗi lần suy tư thì ánh mắt tôi lại bất giác dừng trên những thứ đèm đẹp.
Lúc ánh mắt Chu Thái Địch quét đến chỗ tôi, anh ấy lại phải nói vài câu: “Làm việc đi, nhìn anh chằm chằm làm gì?”
Tôi: “Nhan sắc của nhóm trưởng hấp dẫn quá, không dời mắt được, thật sự.”
“Cái đứa này, thật cái tình,” Chu Thái Địch bắt đầu phê bình: “Không thực tế gì cả!”
Tôi: “Sorry, sorry.”
Chu Thái Địch: “Nhan sắc hấp dẫn là thế nào? Anh đẹp nhường này, chỉ dùng từ hấp dẫn làm sao mà mô tả nổi?”
Tôi vội vàng đổi từ: “Điên đảo đất trời.”
Chu Thái Địch: “Thế mới đúng chứ. Dân lập trình bọn mình, quan trọng nhất là phải đảm bảo tính chuẩn xác của ngôn từ.”
Ngứa đòn thật.
Nhưng thấy anh đẹp giai ngon mắt thế này,
Em nhịn.
Đến giai đoạn cuối, việc phát triển App phần mềm tài chính bị chững lại.
Chu Thái Địch hy vọng tác phẩm có thể chuyên nghiệp hơn, thực dụng hơn.
Các thành viên trong nhóm toàn là sinh viên năm 4, rất khó vượt qua được giới hạn.
Tôi khó hiểu: “Tại sao lại không làm được ạ?”
Chu Thái Địch giải thích: “Không giỏi Toán. Nếu chỉ phát triển phần mềm bình thường thì giỏi Toán ở mức độ tầm tầm là đủ rồi, nhưng khi đề cập đến các thuật toán cốt lõi thì cần phụ thuộc vào cấu trúc dữ liệu và khả năng tính toán.”
Tôi: “Thứ cho thuộc hạ tài hèn học ít, đây là khái niệm gì?”
Chu Thái Địch: “Linh hồn của phần mềm. Thiên tài Toán học cung cấp phương pháp giải toán, chúng ta phiên dịch thành ngôn ngữ lập trình, thế thôi.”
Tôi: “Thế thì bọn mình là gì?”
Chu Thái Địch: “Culi đánh code.”
Tôi: “Không phải trường mình có khoa Tài chính và khoa Toán sao?”
Chu Thái Địch: “Không tốt.”
“Khoa Toán của Thanh Hoa ổn đấy.” Sếp tính đào mỏ à?
(Thanh Hoa: đại học nổi tiếng khó vào của Trung Quốc.)
Chu Thái Địch lại còn nói: “Còn có chỗ tốt hơn cơ.”
Vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
“Ý anh là, hàng xóm cách vách nhà mình……” Đại danh như sấm bên tai, “Khoa Toán của Học viện Khoa học?”
Chu Thái Địch gật đầu.
Tôi: “Thứ cho em nói thẳng. Có năng lực đấy thì tự phát triển luôn cho rồi, ai mà thèm để ý đến cái nhóm nghiên cứu và phát triển nhỏ thó ở đại học bình thường như bọn mình chứ?”
Chu Thái Địch đen mặt: “Ai thứ cho cô nói thẳng? Không thứ nhé.”
Nhóm trưởng thấy tiền đồ vô vọng, uể oải không phấn chấn, hoạt động ngoại khoá bị bỏ bê một dạo.
Không làm dự án này thì tôi không có lý do gì để gặp anh ấy.
Không có cơ hội thì sáng tạo ra cơ hội.
Đại học cách vách.
Khoa Toán học.
Tôi gọi điện về quê, móc nối qua bố tôi để tìm hiểu tin tức về Anh Béo.
Xin được số di động.
Ba năm không liên hệ, tâm trạng hơi lo lắng.
“Tút tút ————”
Tút liền mười mấy tiếng mới có người nghe.
Không có tiếng gì.
Tôi thấp thỏm mà rằng: “Alo?”
Không trả lời.
Tôi: “Alo……”
Giọng nói rõ ràng nhỏ hơn vừa nãy mấy đê-xi-ben.
“Ai đấy?”
Giọng rất nghiêm túc, khiến tại hạ cứng cả lưng.
Tôi lắp bắp: “Em, ờ ừm, anh…… đoán đi?”
Anh ta tạm dừng một giây.
“Lần sau training cẩn thận rồi hẵng thực hành nhé.”
Nói xong là cúp.
Tôi: “……”
Chết lặng trong gió cuốn 50 giây.
Vậy là, anh ta tưởng tôi là bọn lừa đảo qua điện thoại ư?
[HẾT CHƯƠNG 3]