Kế hoạch ban đầu của Trình Dật chính là sau khi quay xong « Gác mái » sẽ bắt đầu tiến hành tổ chức đám cưới, vì thế nên tất cả các công việc ở trong đoàn phim đều được anh nhanh chóng an bài ổn thỏa, sau cùng mẹ Bạch thảo luận chi tiết bên trong hôn lễ,chung quy phản ứng của mẹ Bạch sau khi nghe Trình Dật bàn bạc tương đối ủng hộ,thậm chí còn nhiệt tình ôm rất nhiều việc về tay mình.
Cùng mẹ Bạch nói qua điện thoại một lúc, sau đó đánh tay lái về nhà.Trong nhà hiện tại cũng không có ai,Trình Dật trực tiếp lên phòng mình cùng Tống Thanh Y thương lượng.
Tống Thanh Y nghe xong im lặng không nói,trong mắt có chút chần chờ, liếc nhìn cái bụng hơi nhô của mình, quyết định nói với anh chính mình muốn tổ chức hôn lễ sau khi đứa nhỏ ra đời.
Trình Dật tôn trọng ý nguyện của Tống Thanh Y,đem hôn lễ cùng công việc gác lại tất cả, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc cô và đứa nhỏ trong bụng.
Vào cuối tháng 1.
Ngay đêm giao thừa, tuyết bắt đầu rơi dày đặc xuống thành Bắc.
Những bông tuyết bay lả tả khắp không gian đặc biệt giống như những yêu tinh đang nhảy múa.Mặt đất, mái hiên,.. tất cả đều phủ lên một màu trắng toát, biệt thự Bạch gia lúc này nhìn từ bên ngoài vào trông giống như một lâu đài châu Âu kiểu thời cổ đại.
Tuyết bắt đầu rơi dày vào buổi chiều và không có dấu hiệu dừng lại cho đến nửa đêm.Lúc này khoảng chừng hơn hai giờ đêm,Tống Thanh Y bất ngờ giật mình tỉnh dậy vì nghe được tiếng thở dài bị bóp nghẹt của Trình Dật,một tiếng lại một tiếng,lay lay Trình Dật hỏi: “Làm sao thế?”
Trình Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vỗ vỗ lưng cho cô, dỗ dành “Có phải đánh thức em rồi không?”
Tống Thanh Y nói: “Anh làm sao vậy?Mơ thấy ác mộng sao?”
Trình Dật: “Không. Chỉ là cảm giác bụng mình bị ai đó đạp đạp một chút.”
Nghe xong lời này,Tống Thanh Y ngay lập tức hiểu ra vấn đề,xoay người đưa lưng về phía Trình Dật,duỗi duỗi chân mình thẳng ra một chút,mĩm cười “Trách không được anh có cảm giác bị đạp.”
Trình Dật cũng cười, mơ mơ màng màng ôm lấy cô từ phía sau, tay anh đặt lên bụng Tống Thanh Y nói “Đứa nhỏ đá em sao?”
“Ngày thường,đứa nhỏ cũng hay đạp em một chút nên bây giờ tổng cũng không có cảm giác nhiều như ban đầu.” Tống Thanh Y nói.
Trình Dật xoa xoa cái bụng cô một chút,Tống Thanh Y lại nói: “Ban nãy,em mơ rất nhiều giấc mơ…”
“Những giấc mơ đó như thế nào?” Trình Dật thấp giọng hỏi.
Tống Thanh Y xoay người thì thầm:”Em mơ lúc em khi còn nhỏ, ngày đó tuyết cũng rơi dày đặc như thế này, những đứa trẻ trong con hẻm nhỏ đã rủ nhau đi chơi trò ném tuyết, lúc ấy em không nghĩ muốn chơi cùng bọn chúng nên quyết liệt cự tuyệt, một mình đứng ở một bên bị bọn chúng liên tục ném tuyết trên người mà khóc lớn.”
Trình Dật thấy Tống Thanh Y nói đến đó thì dừng,khẽ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tống Thanh Y nhớ lại “Còn có thể thế nào,lúc đó,em chỉ biết khóc,thậm chí âm thanh khóc ra đặc biệt lớn,lớn..lớn đến nỗi kinh động tới bà nội cùng ông nội đang quét sân trong nhà, hai người lúc ấy chính là hùng hùng hổ hổ cầm chổi đến,lúc đó giọng bà nội là to nhất, bà nội bắt chúng xếp hàng lại dạy dỗ một trận,sau đó bắt từng người từng người đi qua xin lỗi em.”
“Vậy ra,từ khi còn nhỏ em khóc đặc biệt rất lợi hại rồi sao?.” Trình Dật nói.
Tống Thanh Y đắc ý cười cười “Không chỉ như thế,em còn được rất nhiều người lớn trong con hẻm thích vì tính tình vừa nhu hòa lại vừa yên tĩnh nữa,họ nói em là người ngoan nhất trong con hẻm.”
“Thế còn giấc mơ khác thì sao?” Trình Dật hỏi.
Tống Thanh Y nhớ lại và kể: “Giấc mơ thứ hai ngọt ngào hơn một chút,em không nhớ cụ thể là ngày như thế nào,chỉ nhớ lúc đó thời tiết có chút hanh nóng,trong con hẻm xuất hiện một người bán kẹo hồ lô, ông ấy đẩy một chiếc xe đạp cũ kĩ,tay cầm có treo một cái chuông lắc,ở phía sau xe thì chở một đống rơm to và cao,trên đó cắm mấy chục chuỗi kẹo hồ lô, anh biết không?Ông ấy đi khắp ngõ hẻm rao kẹo to ơi là to, lúc đó em ở trong nhà ngày nào cũng nghe ông ấy rao như thế này: “Ai ăn kẹo hồ lô không?Kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt đây”.”
Tống Thanh Y nói xong nhìn Trình Dật trong bóng tối,đưa tay ngắt hông anh một cái, cười cười nhìn Trình Dật kêu rên: “Anh hẳn chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây,phải không?”
Trình Dật nói “Lần đầu tiên,anh nhìn thấy kẹo hồ lô chính là trên Tv,lúc ấy anh đặc biệt rất hiếu kì,chạy đến phòng mẹ,hỏi tại sao nơi chúng ta ở không có bán kẹo hồ lô như trong Tv.Lúc ấy,bởi vì mẹ cũng đang quay « Broken Leaf » nên đã mang anh đến đoàn phim xem một lần, nhưng lúc ấy dù sao cũng là diễn, không có tận mắt chứng kiến thấy thật bên ngoài.”
Tống Thanh Y thấp giọng nói: “Lúc đó em cũng rất thích « Broken Leaf ».”
Trình Dật không muốn nói về những điều liên quan đến mẹ mình, thay đổi chủ đề:”Sau đó thì sao?”
“Chuỗi kẹo hồ lô đầu tiên em được ăn chính là do Bà ngoại Lưu mua cho em.” Tống Thanh Y mang theo vài phần đắc ý “Bên trong có táo gai còn bên ngoài thì có đường màu đỏ, cắn một cái…”
Ùng ục ùng ục.
Cắt đứt lời nói Tống Thanh Y.
Xấu hổ đưa tay chạm vào bụng mình, thấp giọng ho một tiếng “Là con trai của anh thèm, không phải em.”
Trình Dật cười cười, đưa tay lên bụng cô vuốt nhẹ vài cái, cúi đầu chui vào trong chăn, đem lỗ tai dán lên bụng Tống Thanh Y, dịu dàng nói: “Oắt con, là con thèm sao?”
Tống Thanh Y:…
Trình Dật lại nói thêm: “Có phải muốn ăn kẹo hồ lô rồi không?”
Tống Thanh Y đang muốn mở miệng phản bác, lại nghe âm thanh ùng ục từ trong bụng mình truyền ra.
Trình Dật nghe nhưng không nói chuyện, áp đầu vào bụng cô lặng lẽ cười trộm.
Tống Thanh Y bực bội vén chăn lên, nụ cười cùng ánh mắt Trình Dật xuất hiện công khai trước mắt Tống Thanh Y.
Trình Dật trường lại gần mặt cô hôn mạnh xuống một cái muốn chuộc tội nhưng lại không nhịn được trêu chọc “Con mèo nhỏ tham ăn.”
“Em mới không phải.” Tống Thanh Y nói: “Chỉ là một giấc mơ thôi, em chính là không muốn ăn.”
Vừa dứt lời, bụng lại truyền tới âm thanh ùng ục ùng ục.
Tống Thanh Y im lặng không nói lời nào.
Trình Dật biết đây cũng không phải là lần đầu tiên Tống Thanh Y như vậy.
Sau khi cô mang thai,khẩu phần ăn bắt đầu nhiều hơn lúc bình thường một chút, cô hay ăn rất nhiều cơm vào buổi tối nhưng thường thường gần hơn nửa đêm sẽ giật mình tỉnh dậy vì bụng đói, bình thường nửa đêm anh hay tự mình xuống bếp nấu cho cô một ít cơm, Tống Thanh Y bắt đầu một mình suy nghĩ,giống như không nghĩ muốn phiền anh cứ như thế mà dậy mỗi ngày,ở bên giường bắt đầu chuẩn bị một ít đồ ăn vặt.Anh lúc đó nào biết như thế,vô tình có lần,anh bị âm thanh xào xạc bên cạnh mà giật mình tỉnh dậy,nhìn Tống Thanh Y đang ăn bánh quy bên cạnh,liền nói muốn mướn một bảo mẫu cho cô, Tống Thanh Y không nghĩ giống như anh, xua tay không muốn,kiên quyết cự tuyệt ý kiến này.
Trình Dật anh không biết đã gặp qua bao nhiêu người gả vào hào môn mang thai như Tống Thanh Y bây giờ đều thường sẽ yêu cầu chồng mình chuẩn bị bảy tám bảo mẫu chăm sóc khẩu vị thay đổi món ăn hằng ngày, nếu khó chịu thì đổi món,chung quy là chăm sóc vô cùng chu đáo,từ giấc ngủ đến đồ ăn thức uống hàng ngày đều đặc biệt vô cùng tỉ mỉ chọn lựa mà Tống Thanh Y lại không giống vậy,cô gả vào hào môn,chưa bao giờ đòi hỏi,lúc mang thai cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì,một mình tự mình giải quyết tất cả vấn đề,mỗi ngày đều an tĩnh dùng cơm nhiều thêm một chút, nửa tháng qua cũng không có bị đói mà tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, có lẽ hôm nay,tuyết bên ngoài đặc biệt lạnh lẽo mà mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia,khiến cô ngủ có chút không an ổn.
Trình Dật mở đèn đầu giường, Tống Thanh Y nhìn anh nói: “Không sao?Em ăn một chút sẽ tốt thôi! “
Cúi đầu định tắt thì thấy Trình Dật đứng dậy mặc áo khoác lên người: “Anh xuống tìm xem trong nhà có nguyên liệu làm kẹo hồ lô cho em không?”
Tống Thanh Y nghe vậy,bỏ bịt bánh bên cạnh đèn ngủ, bước chân xuống giường,một mực muốn theo anh xuống lầu.
Giống như đôi vợ chồng già,Trình Dật kéo tay cô chậm rãi di chuyển từng bậc bước xuống lầu.
Ấn công tắc đèn ở phòng bếp lên, Trình Dật đi qua mở tủ lạnh, hình như đồ ăn trong tủ vừa được đưa tới vào chiều nay,bên trong chứa rất nhiều thực phẩm, lật ngăn trái cây tìm ra được một ít táo gai.Sau đó anh bắt đầu tìm đường phèn trong kệ tủ.
Tống Thanh Y đi tới đi lui trong phòng, nhìn bóng lưng anh đang mãi tìm kiếm nguyên liệu trong nhà,cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp,xoa xoa bụng nói: “Cha con,vì con mà nửa đêm dậy làm kẹo hồ lô,sau này nhất định phải thương cha con nhiều hơn một chút biết không hả?”
Tống Thanh Y nói xong cũng tiến lên hỗ trợ, hỏi: “Anh cũng biết làm món này sao?”
“Lần đầu tiên làm.” Trình Dật nói: “Vừa mới hỏi Baidu.”
Khi nãy,cô chính là thật sự cho rằng Trình Dật không có gì là không làm được, anh là toàn năng,trên thế giới này anh là người toàn năng duy nhất của riêng cô.
Tống Thanh Y:…
Bất lực với suy nghĩ bản thân.jpg
Hai người đang cùng nhau xiên táo gai thì nghe thấy tiếng ngáp của Bạch Điềm,trong tay cô cầm theo cái ly đi tới nhìn bọn họ hỏi: ” Anh ba,chị ba, hai người đang làm gì vậy?”
“Làm kẹo hồ lô.” Tống Thanh Y nói “Vừa mới mơ thấy kẹo hồ lô, bụng có chút đói.”
“Oaa.” Bạch Điềm nói: “Em cũng muốn ăn.”
Trình Dật liếc Bạch Điềm “Em nửa đêm không ngủ,thức làm gì?”
Bạch Điềm vừa muốn ngáp một cái lại bị dọa trở về, ánh mắt mơ hồ nói “Em cùng bạn bè chơi trò chơi, sau đó không chú ý thời gian,chơi đến giờ này.”
“Phải không?” Trình Dật nhẹ nhàng nói.
“Công ty tra ra được,Trạch Trạch có một fans cuồng tín, khoảng thời gian trước ở thế lực mới PK dùng 10.000 ngàn vạn không tiếc tay trực tiếp ném xuống, cuối cùng Nhất Kỵ Tuyệt Trần thắng người đối diện, lấy được chứng thực.”
Bạch Điềm đi qua lấy bao đồ ăn vặt từ trong ngăn tủ, mở ra nhai răng rắc trong miệng sau đó đưa tới trước mặt Tống Thanh Y, thấp giọng nói “Như thế mà gọi là vung tiền sao ~ xem ra chồng em vẫn rất có mị lực.”
“Đúng thế.” Trình Dật nhíu mày “Dù sao trong nhà cũng mở 2 công ty, một là công ty trang sức còn hai là công ty giải trí, dốc hết sức lực mà vung thôi,có gì là lạ.”
Bạch Điềm:…
“Anh tra em sao?” Bạch Điềm trừng mắt hỏi.
Trình Dật đang ngao đường, cười lạnh “Nhiều tiền chảy vào công ty cùng một lúc như vậy có thể không tra từ đâu mà có sao? Tra IP thì biết là em,người anh ba này còn có thể làm sao?”
“Anh hai cũng biết sao,anh ba?” Bạch Điềm thấp giọng hỏi.
Trình Dật đặt chuỗi táo gai vào nước đường đã ngao đủ nóng của mình.
“Không biết.” Trình Dật nói: “Anh không nói cho anh ấy biết.”
Bạch Điềm vỗ vỗ ngực “Vậy thì tốt rồi.”
Trình Dật lần đầu tiên làm kẹo hồ lô thành công,cảm thấy có chút tự hào,đem chúng đặt trên bệ cửa sổ,nhìn tuyết rơi vẫn không ngừng rơi bên ngoài,quay đầu hỏi Bạch Điềm “Em lúc nào thì nhiều tiền như vậy?”
“Đó… đó là tiền tích cóp.” Bạch Điềm run rẩy nói “Tiền mừng tuổi tích góp của em từ nhỏ đến lớn, còn có… lúc em lên đại học, mẹ cùng bà ngoại cho em 100 vạn,cộng lại tất cả,đem chúng ném hết vào.”
Trình Dật cười khẽ: ” Đúng là truy đuổi thần tượng đến táng gia bại sản.”
“Em…” Bạch Điềm muốn phản bác nhưng lại hoàn toàn không có lí do nào biện hộ cho chính mình, chỉ có thể bĩu môi nhìn Tống Thanh Y nháy nháy mắt, ý đồ muốn cô che chở.
Trình Dật: “Trách không được gần đây không ra ngoài dạo phố, thì ra là trong tay không có tiền.”
Bạch Điềm tựa đầu lên bả vai Tống Thanh Y, bất đắc dĩ thở dài ” Truy đuổi thần tượng của mình thì cần gì phải mua quần áo mới,trang sức mới, chỉ cần nhìn thần tượng của mình một cái thôi là được,anh ấy giống như là món ăn tinh thần của bọn em, anh không hiểu được đâu.”
Trình Dật nhìn Bạch Điềm,ung dung nói: “Người anh ba này quả thật không hiểu, dù sao cùng cậu ta ở ký túc xá chung đụng gần bốn năm,không hiểu cũng đúng.”
Bạch Điềm:…
Ghét! Thù! Hận!
Bởi vì nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nước đường theo đó cô đọng rất nhanh, sau khi nói chuyện một lát,Trình Dật đem kẹo hồ lô lấy trở về.
Bạch Điềm không nghĩ muốn ở lại ăn thức ăn cho chó, dứt khoát cầm kẹo hồ lô trở về phòng mình, để lại hai người ở trong phòng bếp.
Trình Dật không thích ăn kẹo hồ lô nhường tất cả cho Tống Thanh Y,cô một người ăn ba chuỗi,sau lại ăn thêm nửa bao bánh quy mới cùng Trình Dật trở về phòng.
–
Ngày 15 tháng 6.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến ngày dự tính sinh đứa nhỏ,bụng Tống Thanh Y lúc này cũng đã vô cùng lớn, đặc biệt cảm thấy khó chịu trong người mấy ngày nay.
Trình Dật sắp xếp một chút,nhìn Tống Thanh Y sau đó quyết định chính mình năm nay không tổ chức sinh nhật ở bên ngoài mà là tổ chức ở nhà.
Tối hôm sinh nhật Trình Dật, bọn Ngụy Gia đã đến từ rất sớm,bây giờ cùng nhau dạo qua Bạch gia một vòng, Ngụy Gia không ngừng cảm thán những món đồ xa xỉ bên trong căn biệt thự,cậu hào hứng nói liên tục không ngừng.
Mọi người bên trong chơi cùng nhau,vui vui vẻ vẻ, Tống Thanh Y chậm chạm ung dung tản bộ bên ngoài,mặc họ la hét ầm ĩ vui đùa.
Lúc trời dần tối muộn,bữa tiệc bên trong theo đó cũng nhanh chóng tàn,nhìn thời gian có vẻ hơi muộn,trên người của mỗi người cũng uống không ít rượu, Trình Dật mang bọn họ ngủ lại Bạch gia một hôm.
Sau khi trở lại phòng, Tống Thanh Y đem quà chính mình chuẩn bị đưa qua cho Trình Dật.
Trình Dật đầu tiên là nghi hoặc nhíu mày,sau đó là đưa tay từ từ mở ra.
Là một bức tranh phác hoạ bóng lưng Trình Dật đứng ở trong phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu làm kẹo hồ lô cho hai mẹ con, mỗi một chi tiết nhỏ bên trong đều được cô nghiêm túc quan sát tỉ mỉ vẽ ra. Trình độ vẽ tranh của Tống Thanh Y không được gọi là tốt,nhưng cô vì anh đặt hết tâm tư vẽ ra, làm cho anh cảm thấy chính mình trong bức tranh trở nên hấp dẫn lạ thường,thậm chí trong lòng còn tràn ngập ấm áp.
Đêm đó, Trình Dật phát weibo: Cảm ơn sự xuất hiện của em,chúng ta một đường đồng hành. / hình ảnh
[Phát cẩu lương cho cẩu độc thân như tôi vào giữa đêm thế này, anh còn có lương tâm sao? ]
[ Có thể làm cho biên kịch chúng tôi múa bút thành vẽ tranh, Trình Trình của tôi cũng quá lợi hại đi. ]
[ Đây là phong cách lãng mạn gì cơ chứ?! Hâm mộ chết đi thôi ]
[… ]
Đêm đó,khoảng hơn 3 giờ khuya, Tống Thanh Y đang ngủ bỗng nhiên có cảm giác bụng mình co rút đau đớn,trấn an đứa nhỏ trong bụng mình vài câu cũng không có tác dụng,cô cố nhịn đau khoảng hơn nửa giờ, cuối cùng nhịn không được lung lay Trình Dật đang bên cạnh.
Trình Dật mơ mơ màng màng bật đèn, nhìn sắc mặt trắng bệch Tống Thanh Y, mồ hôi lạnh trên trán cô đang chảy ròng ròng, sự buồn ngủ bị anh nhanh chóng ném lên chín tầng mây,hốt hoảng nói “Có chuyện gì vậy”
Tống Thanh Y dùng lực niết cánh tay anh, đau đến nghiến răng nói “Giống như… bảo bảo sắp ra đời.”
Tác giả có lời muốn nói: Trình Nguy Xuyên: Hẹn gặp mọi người vào ngày mai ~
Lời edit:Nếu kịp, tôi cho cậu xuất hiện vào đêm nay /Mỉm cười.jpg