“Thượng Nghiên rời đi rồi,rời đi vào chính mùa xuân cô ấy thíchnhất…”
Mấy ngày nay Tống Thanh Y liên tục gặp ác mộng, sau khi thức dậy, cô ấy thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tối trông giống như một cái lưới khổng lồ, khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở.
Trình Dật đã đi đến đoàn làm phim dưới sự thuyết phục của Tống Thanh Y, nghe nói Quan Cảnh Minh hiện tại cũng đã xin đạo diễn nghỉ phép để tiện chăm sóc Thượng Nghiên trong bệnh viện.
Sau vài ngày ở nhà của ông nội, Tống Thanh Y cũng đã tự mình điều chỉnh tốt tâm trạng,mau chóng đi đến bệnh viện thăm Thượng Nghiên.
Quan Cảnh Minh đã đổi phòng bệnh thường thành phòng VIP cho cô ấy, còn Trần Đạc vẫn như cũ ở tầng dưới.
Khi Tống Thanh Y đến, Quan Cảnh Minh đang đứng tựa người vào cửa sổ ở cuối hành lang.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi vào, Tống Thanh Y chậm rãi bước qua.
Quan Cảnh Minh quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng chào hỏi “Cô đến rồi.”
“Vâng.” Tống Thanh Y hỏi ” Cô ấy thế nào rồi?”
Quan Cảnh Minh đóng cửa sổ,xoay người lại, nâng cằm về phía phòng bệnh “Cô đi vào và tự mình xem đi.”
Tống Thanh Y đi vào phòng bệnh.
Quan Cảnh Minh đứng ở cửa, không bước vào, dịu dàng nói: “Bác sĩ nói rằng bộ não hiện tại của cô ấy ý thức hơi suy yếu,nhưng cô có thể nói chuyện với cô ấy một chút, có thể cô ấy cũng đang lắng nghe.”
Rồi anh dừng lại,sau vài giây lại nói tiếp: ” Chỉ là có thể thôi,không chắc chắn lắm.”
Tống Thanh Y gật đầu, tìm một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh giường.
Quan Cảnh Minh đóng cửa lại một cách chu đáo, bên trong chỉ còn lại cô và Thượng Nghiên hai người.
Thượng Nghiên an tĩnh nằm trên giường. Khuôn mặt và cơ thể cô ấy chứa đầy các dụng cụ và ống khác nhau. Ngoài ra còn có các dụng cụ theo dõi nhịp tim và nhịp thở ở hai bên giường. Những thứ lộn xộn này gần như cùng cô cơ hồ sắp hòa làm một thể.
Cô ấy yên lặng như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Tống Thanh Y ngồi mười phút, một câu cũng không nói.
Cô không biết phải nói gì.
Tiếc nuối sao?
Có lẽ vậy.
Hồi lâu sau, Tống Thanh Y cất lời thì thầm trong phòng: “Thượng Nghiên, nếu bây giờ tôi nói cho cô biết ngày tin tức giả đưa ra cô đột ngột qua đời, cả thế giới mới bắt đầu yêu cô vô điều kiện, cô có cảm thấy mỉa mai cùng châm chọc không?
Tôi gần đây liên tục không ngủ được, có đôi khi vừa nhắm mắt, luôn luôn là nhìn thấy những bình luận ác ý cùng những lời hối tiếc về sự ra đi của cô trên weibo, thậm chí những ID bình luận trên đó đều giống nhau cùng là một thể.Thật đau buồn,họ không bắt đầu yêu cô khi cô qua đời,họ chỉ đang yêu chính mình hơn thôi,có lẽ họ đang sợ sự công kích từ quần chúng chăng?Hay là sự công kích từ lương tâm? Tôi thậm chí đã từng nghĩ rằng chúng ta rốt cuộc đã làm một cái gì đó sai rồi. Dựa vào sức mạnh của dư luận để đạt được mục tiêu của mình, cuối cùng lại bị dư luận phản phệ. Làm thế nào để trái tim tôi và cô có thể chịu đựng sau tất cả?
Tôi không thể chịu đựng được, còn cô thì sao? Cô có thể nhắm mắt làm ngơ với những gì họ đang nói không? Ngay cả khi bản thân chúng ta là người của công chúng, việc chỉ trích là một phần công việc của chúng ta, nhưng những ý kiến công khai này có thể bao gồm lạm dụng và lăng mạ sao?Thậm chí không ngừng tấn công tinh thần lẫn thể xác một cách vô tận? ”
Giọng của Tống Thanh Y nói rất thấp, Thượng Nghiên vẫn như cũ hoàn toàn không có phản ứng.
Tống Thanh Y vốn không mong cô ấy sẽ phản ứng đáp lại, cô chỉ muốn nói cho cô ấy về những điều Thượng Nghiên không thể nghe thấy được trong mấy ngày nay.
Luôn nghĩ và luôn rơi vào một vòng tuần hoàn lặp lại bất tận.
Lúc đầu, Vạn Tịch đã dùng dư luận gần như thiếu chút nữa dồn cô vào chỗ chết,thậm chí trông gang tấc xém giết chết cô, sau này cô bắt đầu làm sáng tỏ mọi chuyện, Vạn Tịch sau đó cũng dần bị suy sụp tinh thần vì dư luận và bây giờ Thượng Nghiên cũng như thế.
Từ lúc bắt đầu làm sáng tỏ mọi chuyện,có chăng cô làm sai rồi?
Không.
Dư luận là một thanh kiếm. Bản thân thanh kiếm không được mài sắc, nên nó hoàn toàn không gây hại cho con người, nhưng sẽ luôn có những người quan tâm bẻ lái nó theo một hướng khác,mài mòn khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, ánh sáng của thanh kiếm quét đi không một ai may mắn thoát khỏi.
Những bình luận ác ý sẽ không ảnh hưởng,không,không phải như vậy,nó khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ và tổn thương rất nhiều.
Những ngón tay của Tống Thanh Y chạm vào những ngón tay gầy gò của Thượng Nghiên”Nếu cô có thể tỉnh lại,tôi hy vọng cô có thể trân trọng những gì mình đang có, trở thành một người ngay thẳng và đừng rời bỏ cuộc sống này.
Nếu cô không tỉnh dậy, tôi cũng hy vọng cô, kiếp sau có thể gặp được cha mẹ tốt hảo hảo chỉ bảo,hiểu được thị phi chính trực mà đáng lẽ cô nên là một thiên thần.”
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ khúc xạ vào, mang một chút ấm áp đến cho căn phòng, nhưng Tống Thanh Y vẫn cảm thấy rất lạnh.Tâm lạnh mà lòng cũng lạnh.
Khoảng một giờ sau, Tống Thanh Y đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Quan Cảnh Minh vẫn như cũ đứng ở cuối đường, cách phòng bệnh Thượng Nghiên không xa, Tống Thanh Y cẩn thận đóng cửa phòng bệnh.
Quan Cảnh Minh bước đến và dừng lại trước mặt cô.
Tống Thanh Y hỏi: ” Anh có còn định quay «Trường Độ » không?”
“Quay.” Quan Cảnh Minh nói: “Đó là điều hôm nay tôi định nói với cô.”
Tống Thanh Y nghi hoặc ngẩng đầu “Anh có ý gì?”
” Về phía « Trường Độ » bên kia, sẽ mất khoảng mười ngày để tôi có thể kết thúc,tôi không thể rời đi trong khoảng thời gian đó, mà A Nghiên bên này cũng cần một người chăm sóc, tôi cũng đã thuê một y tá, nhưng… “Quan Cảnh Minh dừng lại, anh ta liếm môi, hơi ngượng ” Tôi biết điều đó không tốt với cô, nhưng tôi không thể tìm thấy một ứng cử viên nào tốt hơn bây giờ. Cô không cần phải chăm sóc cô ấy quá cẩn thận,, chỉ cần đến thăm và nói chuyện với cô ấy mỗi ngày, bác sĩ đã nói rằng điều này sẽ giúp cô ấy mau chóng hồi phục.”
Dứt lời, Quan Cảnh Minh cúi thấp đầu hướng về phía cô.
Tống Thanh Y sửng sốt, sau đó muốn đi đến nâng người anh ta lên, Quan Cảnh Minh tự động đứng thẳng, mày hơi nhíu ” Nếu cô không nguyện ý làm điều đó, tôi có thể nghĩ ra cách khác, đây là tự do của cô, tôi không có lý do và yêu cầu cô phải nghe theo sự xếp ấy”
Tống Thanh Y đứng đó, suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng gật đầu.
Bây giờ cô cũng không cần phải đi làm cùng tổ biên kịch, cô đã dành thời gian ở nhà cả ngày. Không có vấn đề gì nếu cô ở đó trông phòng bệnh Thượng Nghiên, bất quá di chuyển máy tính đến một nơi khác để viết kịch bản mà thôi.
Thấy lời hứa của cô, Quan Cảnh Minh vội vàng nói cảm ơn.
Tống Thanh Y mỉm cười với anh “Cô ấy là một người tốt, chỉ là sau này cô ấy yêu nhầm người thôi.”
“Vâng.”
Tống Thanh Y lại nói: “Đây là điều tôi nên làm, anh không cần phải cảm ơn tôi.
Năm 23 tuổi, tôi đã trải qua một trận cảm lạnh nặng,nằm mê mang ở trên giường không dậy nổi, cô ấy đã đẩy tất cả công việc của mình qua một bên,tự bản thân chăm sóc tôi trong khách sạn,lúc ấy tôi bị sốt liên tục gần nửa tháng, trong nửa tháng dừng công việc đại khái tổn thất hơn trăm vạn.”
Tống Thanh Y nói với một nụ cười.
” Có rất nhiều chuyện xảy ra trong suốt thời chúng tôi ở cạnh nhau. Thực tế, trong ấn tượng của tôi, cô ấy luôn luôn rất tốt.”
Quan Cảnh Minh hồi lâu không nói chuyện.
Thật lâu sau, giống như tự nhủ, Quan Cảnh Minh nói: ” Thật ra, tôi luôn không muốn bỏ cô ấy ở nơi đây tiếp tục đi quay phim.Nhưng đêm qua,tôi đã mơ về cô ấy, cô ấy nói với tôi rằng,từ lúc cô ấy biết tôi,tôi luôn không phải là một người thích bỏ dở nửa chừng, cô ấy thậm chí còn nói rằng nếu tôi đã bước trên con đường này,là một diễn viên thực thụ thì phải làm tốt công việc chính mình, không bỏ dở, phụ kì vọng nhiều người, cô ấy đã không thể nào tiếp tục công việc mình mơ ước từ khi còn nhỏ,nhưng lại hy vọng tôi có thể kiên trì,không phụ lòng bất kì ai.”
Tống Thanh Y cười, trong ánh mắt chứa không ít nước mắt sắp chực trào.
Hai người kỳ thật cũng không tính là thân thiết, cũng không có chuyện gì tốt để cùng trò chuyện.
Đứng trong hành lang bệnh viện một lúc, Tống Thanh Y nói muốn rời đi.
Quan Cảnh Minh định đưa cô xuống lầu, ngay lúc anh bước ra khỏi hành lang bệnh viện, Quan Cảnh Minh đột nhiên nói trống rỗng:”Trần Đạc bên kia đã tỉnh.”
Tống Thanh Y dừng lại.
“Anh ta giống như người phế đi.” Quan Cảnh Minh nói: ” Tôi đã xuống tầng dưới xem tình hình anh ta một vài lần, tình trạng của cả người anh ta đều rất tệ, tôi cảm thấy bản thân mình khá hạnh phúc. So với cái chết anh ta có vẻ sống đau khổ hơn.”
Tống Thanh Y mím môi ” Tôi luôn hy vọng rằng anh ta nên trở thành một người thực vật.”
Không có ý thức, sẽ không lại làm xằng làm bậy, sẽ không làm gì sai.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, sự nghiệp diễn xuất của anh ta cũng đã kết thúc.
Sự khoan dung của công chúng không dung thứ cho một người khuyết tật làm nghệ sĩ.
Tống Thanh Y không thể không suy nghĩ trên đường về: Làm thế nào mà bọn họ đi đến bước này?
**
Quan Cảnh Minh bay đến thành phố điện ảnh và truyền hình vào sáng ngày 19 để tiếp tục quay « Trường Độ ».
Nghe Trình Dật nói, khi anh ấy quay trở lại đoàn phim đã ở trạng thái tốt hơn so với trước đây, chỉ là sau khi hạ diễn,anh ta một người ngồi trên ghế đẩu, cầm một quyển sổ,không biết là viết những gì.
Vì để thuận tiện cho việc chăm sóc,Tống Thanh Y bên này đã nhờ hộ lý đặt một cái giường bên cạnh Thượng Nghiên.
Quá trình quay phim của Quan Cảnh Minh kết thúc vào đầu tháng 3.
Khi anh ta trở về, anh ta đã mang một món quà cho Tống Thanh Y,giống như một món quà nho nhỏ cảm ơn cô đã nhiều ngày ở nơi đây,chăm sóc cô ấy.
Trình Dật bên kia thậm chí còn đang căng thẳng, càng đến gần kết thúc càng trở nên bận rộn.
Sinh hoạt Tống Thanh Y cơ hồ không hề thay đổi, viết bản thảo, ngồi ở trong sân phơi nắng, nói chuyện phiến cùng ông nội, ngẫu nhiên thỉnh thoảng vào bếp học nấu ăn với ông,những món khó không làm được vì vậy chỉ học vài món ăn làm đơn giản, khoảng ba hoặc bốn ngày cô sẽ đi đến bệnh viện thăm Thượng Nghiên một lần.
Trong thời gian này, trên mạng không ngừng đưa tin Trần Đạc cùng Thượng Nghiên.
Sau khi bộ phim của Trần Đạc tuyên truyền xong, hãng phim đã đưa ra một tuyên bố chính thức về việc Trần Đạc rút khỏi ngành công nghiệp giải trí do tình trạng thể chất của anh ấy không được tốt.
Về phía Thượng Nghiên, người đại diện cũ của cô ấy đã đưa ra thông báo chính thức về tình hình hiện tại, cô ấy đã nói rằng Thượng Nghiên chỉ tạm thời không thể tỉnh dậy,trở thành một người thực vật chứ chưa thực sự tử vong như báo chí đưa ra trước đó.
Một số blogger đã sắp xếp tin tức trong những ngày gần đây, theo lời giải thích của những người thân của anh ta làm việc trong bệnh viện,tất cả đều là sự thật.
Fans Trần Đạc lập tức bùng nổ.
Mang theo từ khóa @ Thượng Nghiên đi khắp nơi, nhưng dù sao Thượng Nghiên cũng đã trở thành người thực vật, họ không thể trút giận phát tiết phẫn nộ chính mình, liền sờ soạng weibo Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y theo dõi tình hình trên weibo, trong lòng muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng lựa chọn không nói.
Đem avatar weibo đổi thành màu đen.
**
Vào ngày 20 tháng 3, xuân phân.
Đã 35 ngày kể từ khi Thượng Nghiên trở thành một người thực vật.
Sau khi Trần Đạc tỉnh táo hoàn toàn, anh ta đã gọi cho Tống Thanh Y rất nhiều lần, Tống Thanh Y như cũ không trả lời.
Vào một ngày, sau khi Tống Thanh Y tỉnh lại, cô vô tình phát hiện cây mai được trồng trong sân nhà ông nội đang dần nở rộ, những cánh hoa màu trắng, nhị màu hồng, một vài bông hoa thưa thớt, cuối cùng thì mùa xuân đã đến.
Tống Thanh Y tự mình lên kế hoạch đến bệnh viện thăm Thượng Nghiên vào buổi trưa, ông nội lúc đó ở phòng khách, yêu cầu cô lấy cà men, mang một phần cơm trưa đưa cho Quan Cảnh Minh.
Tống Thanh Y lái xe đến bệnh viện.
Quan Cảnh Minh ngồi trong phòng bệnh, thấy cô bước vào liền nhường chỗ bên cạnh giường cho Tống Thanh Y.
Anh ngồi trên bàn ăn sủi cảo, mùi nấm hương bao phủ khắp căn phòng,Tống Thanh Y mỉm cười cùng Thượng Nghiên nói: “Ông nội ở nhà đã nói rằng nếu cô thức dậy vào hôm nay, ông sẽ làm bánh bao cho cô, giống như lúc trước.
Thượng Nghiên,hôm nay đã là xuân phân, hoa mai trong viện cũng đã nở rất nhiều rồi,sao cô còn chưa tỉnh lại.
Trước kia,cô thích nhất là mơ ông nội trồng cơ mà, bây giờ nó đã rất to và trông vô cùng ngọt ngào,ông nội đã ở trong viện chờ cô đến,ông nói chờ cô đến cùng ăn với ông.”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên dụng cụ bên trong phòng bệnh điên cuồng vang lên.
Quan Cảnh Minh mới ăn được một nửa miếng sủi cảo,lập tức phun ra, chạy đến trước giường bệnh ấn chuông cấp cứu.
Bác sĩ đến rất nhanh, Thượng Nghiên bị đẩy vào phòng cấp cứu lần nữa.
Sau một thời gian dài chờ đợi,tâm giống như bị đặt ở trong nồi dầu nóng,liên tục chịu dày vò.
Quan Cảnh Minh đứng trước phòng cấp cứu, đứng thẳng tắp, như một tác phẩm điêu khắc.
Hai giờ sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu,cuối cùng thở dài một hơi, nói: ” Bệnh nhân đã mất nhịp tim đập trong mười phút,tử vong.”
Tống Thanh Y nhìn đồng hồ, 11: 35.
Mắt của Quan Cảnh Minh lập tức đỏ lên, anh ta hỏi một cách vô cảm “Tôi có thể nhìn cô ấy.. lần cuối?”
” Trước mắt các ống dẫn đang được rút ra khỏi người cô ấy, chẳng mấy chốc, y tá sẽ đẩy cô ấy trở lại phòng bệnh,sau khi nhận được sự đồng ý từ người nhà,bệnh viện sẽ tiến hành nhập cô ấy đến nhà xác.” bác sĩ nói.
Quan Cảnh Minh nhẹ gật đầu, bước chân phù phiếm hướng phòng bệnh Thượng Nghiên đi.
Thượng Nghiên vốn dĩ đã gầy nhưng bây giờ khi nhìn lại cô ấy chỉ còn xương bọc da, vẫn như cũ,một cô gái xinh đẹp.
Thượng Nghiên an tĩnh nhắm mắt lại, hai tay gục tại bên người, đình chỉ hô hấp.
Ánh nắng đầu xuân chiếu rọi vào khuôn mặt vô hồn của cô. Quan Cảnh Minh ngồi trên giường, che mặt và khóc hết nước mắt trên giường. Anh nghẹn ngào nói: “Anh hỏi em, anh phải làm sao bây giờ?”
” Mùa xuân của anh…..Thật sự đã kết thúc.”
Tống Thanh Y có vẻ bình tĩnh hơn.
Cô sớm đã dự đoán được kết cục như vậy, vốn tưởng rằng Thượng Nghiên sẽ nằm xuống thêm vài năm nữa,sau đó từ từ rời đi, không ngờ ngay hôm nay cô ấy lại đi nhanh như vậy.
Mùa xuân này, khi hoa mai vừa chớm nở, Thượng Nghiên đã rời khỏi thế giới này,mãi mãi.
Tống Thanh Y cùng Thượng Nghiên cáo biệt, sau đó bước ra khỏi bệnh viện.
Cô lái xe đến biệt thự nơi Thượng Nghiên từng ở, khi đi ngang qua cửa hàng trên phố,cô nghe thấy bài hát Thượng Nghiên rất thích trước kia.
“Mùa xuân đến sẽ tốt nếu bạn vẫn còn hiện diện
Gió xuân phảng phất tình yêu mong đợi
Đầu mùa xuân, bạn chạm vào ảo mộng của tôi”
“…”
Mùa xuân năm nay chỉ vừa mới bắt đầu,mọi người vẫn ở đó như lúc trước, nhưng Thượng Nghiên lại không còn ở đây nữa rồi.