14:47.
Đây là thời gian Tống Thanh Y được sinh ra, bà nội vẫn luôn nhớ.
Tống Thanh Y cầm di động, thật lâu sau nói bằng giọng khàn khàn: “Hiện tại bà nội đang ở đâu?”
“Trung tâm bệnh viện.” Trần Hạo nói: “Ba mẹ em muốn đem bà nội đưa đến nhà xác, em… em cảm thấy nên đợi chị.”
Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu “Chờ chị.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng đứng dậy, đổi quần áo chạy ra ngoài từ trong nhà đến gara, lúc lái xe cô dùng tốc độ nhanh nhất, ở trên đường không quên gọi điện thoại cho ông nội.
“Ông nội.” Tống Thanh Y nghẹn ngào nói “Ông nội hiện tại ông đang ở nhà sao?”
Ông nội đang quét sân, sắp bắt đầu vào mùa đông, bên ngoài lá trên cây diệp tử đều sắp rụng hết, một vài lá cây theo gió bay xuống sân, ở trong nhà nhàn rỗi cả ngày không có việc gì làm, một ngày liền quét hai ba lần. Trong nhà có một chiếc radio cũ đang phát sóng, lúc nhận điện thoại mới chậm chạm ung dung tắt đi âm thanh bên đó, tức giận nói “Ông không ở nhà còn có thể đi chỗ nào được chứ?”
Tống Thanh Y dừng vài giây, không biết nên nói tin tức này cho ông như thế nào.
Ông nội lại hỏi: “Có chuyện gì sao? Có phải tiểu tử Trình Dật bắt nạt con?”
“Không ạ.” Tống Thanh Y khịt khịt mũi “Không phải anh ấy”
“Vậy con khóc cái gì?” Ông nội hừ lạnh “Ông còn chưa có chết đâu, sớm như vậy liền khóc tang.”
“Ông nội…” Tống Thanh Y dừng xe bên đường “Bà nội… Qua đời.”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vô cùng.
Sau một phút, ông nội tiếp tục thở dài “Không nghĩ đến bà ấy lại đi sớm hơn ông.”
“Bà ấy hiện giờ đang ở đâu?” Ông nội hỏi: “Ông đi tiễn bà ấy một đoạn.”
“Ông nội ở nhà chờ con, hiện tại con đang trên đường đến.” Tống Thanh Y nói.
Cô ngồi trong xe điều chỉnh cảm xúc để chắc chắn rằng mình sẽ không bật khóc trước khi lái xe đến nhà ông nội.
Đến nhà đón ông nội, sau đó trực tiếp chạy đến trung tâm bệnh viện.
Dọc đường, hai người ai cũng không mở miệng, yên lặng khiến lòng người đều sợ.
Tống Thanh Y dựa vào số phòng Trần Hạo gửi qua ban nãy, tìm được phòng VIP trên tầng cao nhất.
Tống Thanh Y đỡ ông nội đi đến cửa phòng bệnh.
Bà nội có chỉ một đứa con là Ba Trần Đạc, bây giờ đang canh giữ bên giường, cả hai vợ chồng đều khóc đến con mắt đỏ bừng. Duy chỉ có Trần Hạo một mình đứng, cậu giống như vị thần hộ mệnh đứng trước giường bệnh, không để bất luận kẻ nào tới gần.
Phòng bệnh bên trong sáng sủa sạch sẽ, cuối mùa thu ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu qua cửa kính,soi sáng trên khuôn mặt bà nội một tầng lại một tầng.
Trần Hạo là người phát hiện Tống Thanh Y cùng ông nội, đi vài bước mở cửa, những cảm xúc đã được điều chỉnh trước đó đã sụp đổ ngay lập tức lúc cậu nhìn thấy Tống Thanh Y, nước mắt tuôn ra ngay lập tức, khẽ giơ cánh tay lau đi, nghẹn ngào nói: “Chị và ông đều đến rồi.”
Nói xong,cậu nghiên sang một bên để hai người bước vào.
Ba Trần Đạc cũng đứng dậy, nhìn ông nội Tống kêu “Bác Tống.”
Ông nội không đáp, trực tiếp đi đến giường bệnh bà nội, tiện tay kéo ghế dựa ngồi xuống, khẽ cười nói:
“Này người bạn già, thân thể bà so với tôi còn tốt, thế nào lại rời đi sớm hơn tôi?
Cả cuộc đời này, trôi qua thật mau, chúng ta cùng lớn lên, cũng chậm chậm già đi, đến lúc đi cũng cần phải đi.
Thay một đồ mới, cuối cùng nằm trong quan tài lạnh lẽo, cả đời này cũng như vậy mà kết thúc.
Bà cũng đừng sợ cô đơn, hãy đi tìm ông bạn già của bà, ông ấy khẳng định đang ở nơi đó đợi bà. Rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ đi xuống đó, sẽ gặp lại bà ấy, chắc hẳng bà nhà tôi cũng đang đợi tôi như ông bạn già của bà thôi,chúng ta vẫn có thể đi xuống cùng nhau đánh cờ,ca hát như lúc trước. Tôi chưa bao giờ trách qua bà. Nha đầu nhà tôi gặp phải cháu trai của bà, đó là mệnh. Trần Đạc làm người không được, cũng không phải do bà dạy không tốt.
Chỉ là tôi, trong lòng cái gì cũng đều biết, chỉ là lúc đó hơi tức giận mà thôi. Chúng ta đều là bạn bè nhiều năm như vậy, bà chẳng lẽ còn không biết tôi là người như thế nào? Bà cũng thật là, trước khi đi đều không nói cho tôi biết một tiếng, hai chúng ta cùng tâm sự.
Quên đi. Nói cái gì bây giờ đều đã quá muộn. Bà đó, yên tâm mà đi đi. Con cháu tự có phúc của con cháu, lo lắng những thứ vô dụng này làm gì, bọn chúng đều có số mệnh và duyên phận riêng của mình, đi tôi đến tiễn đưa bà một đoạn.”
Tống Thanh Y đứng trước cửa phòng bệnh, không nhúc nhích.
Cô nhìn bà nội nằm trên giường, nước mắt vô cảm rơi xuống.
Khóc trong im lặng.
Bà nội đã mặc quần áo mới, tay đặt ngay ngắn bên người, lòng bàn tay mở ra, bên trong có cầm một chiếc khóa nhỏ bằng đồng.
Người khác có lẽ không nhớ rõ, nhưng Tống Thanh Y nhớ rất rõ.
Đó là khi cô mười tuổi, cô cùng ông nội du lịch bên ngoài,ở quầy hàng lưu niệm cô đã mua cho bà nội một chiếc khóa nhỏ bằng đồng, giá năm ngàn nhân dân tệ.
Mặt trời chiếu lên mặt bà nội, trông bình yên an tĩnh đến lạ.
Tống Thanh Y nhìn hồi lâu, cho đến khi ông nội gọi cô “Nha đầu, con mau đến nói lời tạm biệt với bà nội đi.”
“Để bà ấy tự đi con đường đó, thanh thản ổn định mà đi.”
Tống Thanh Y di chuyển đến trước giường bệnh, nhìn Bà nội rõ ràng hơn.
Trần Hạo mang ghế dựa qua, cô từ từ đưa tay ra khẽ chạm vào đầu ngón tay bà nội, đụng đến chiếc khóa nhỏ bằng đồng, đã có chút rỉ sét “Bà nội.”
“Bà nội…” Tống Thanh Y nghẹn ngào nói “Thực xin lỗi.Đều là do con không tốt. Con một chút đều không trách qua bà nội điều gì cả, thật sự không trách.Con nhớ khi còn nhỏ bà thường kêu con là A Thanh bảo bối, cũng chính người là người thích con đầu tiên khi con đến con hẻm đó, nếu như không có bà nội sẽ không có Tống Thanh Y con ngày nay.Vì sao bà nội sinh bệnh lại không nói cho con biết, chúng ta sẽ có cách, ít nhất sẽ không nhìn nhau như thế này.Về sau con sẽ tốt, bà nội cứ yên tâm đi đi.”
Trong phòng bệnh tiếng khóc nhè nhẹ vang lên.
Hơn mười phút sau, cửa phòng bệnh gõ vang.
Trần Hạo mở cửa, Thượng Nghiên mặc đồ bệnh nhân đứng ở cửa.
Trần Hạo giọng nói lạnh lùng: “Cô tới đây làm gì?”
Thượng Nghiên khẽ nói:”Tôi nghe nói bà nội đã qua đời, tôi muốn đến thăm người lần cuối.”
“Nơi này không chào đón cô,cô mau đi đi.” Trần Hạo nói.
Thượng Nghiên nói: “Tôi biết, nhưng thật sự tôi muốn nhìn bà nội một lần cuối cùng.”
Trần Hạo còn muốn nói, Tống Thanh Y đã đi tới cửa khẽ nói: “Vào đi.”
Mấy ngày không gặp, Thượng Nghiên gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, cái bụng hơi lồi lên giờ đã không thấy, nhìn tình trạng của cô, Tống Thanh Y giống như nghĩ ra điều gì đó.
Thượng Nghiên chỉ đến trước giường bệnh khom người chào, miệng khẽ nhúc nhích, giống như chưa từng phát ra âm thanh.
Tống Thanh Y nhìn cô nói cám ơn,Thượng Nghiên đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
Sau mấy phút liền rời đi, trong lúc cô đứng trước giường bệnh, ai cũng đều không nói chuyện.
Tống Thanh Y cùng ông nội nói tạm biệt bà nội lần cuối, hỏi lễ tang. Trần Hạo trả lời từng cái. Tống Thanh Y đỡ ông nội rời đi, ở cửa thang máy gặp được Trần Đạc đang vội vã, ánh mắt anh ta đỏ bừng, tuy rằng mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, như cũ có thể nhìn ra được anh ta đã vô cùng mệt mỏi chạy nhanh về đây.
Tống Thanh Y cùng ông nội đều phớt lờ không nhìn anh ta, anh ta dừng lại cùng Tống Thanh Y nói điều gì đó, cuối cùng chạy vào phòng bệnh.
Lúc cửa thang máy vừa sắp khép lại, Tống Thanh Y nghe thấy tiếng khóc lớn phát ra từ trong phòng bệnh. Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, khóc như một đứa trẻ trong phòng bệnh.
Tống Thanh Y nghẹn ngào nói: “Ông nội, vì cái gì mọi chuyện đều biến thành như vậy?”
Từng, bọn họ từng rất tốt.
Mà bây giờ khi đối diện lại vô cùng đau khổ.
“Cuộc sống này.” Ông nội nói: “Vốn là vô thường.”
*** Vô thường là sự vĩnh hằng của thế gian, biến đổi là điều thường trực của vạn vật. Nhân sinh cũng lại như thế, thời gian như nước chảy qua cầu, được mất vô định, họa phúc vô căn, vật đổi sao dời, hết thảy đều không ngừng biến hóa. Thế gian dẫu đẹp con người cũng chẳng thể gắn bó được bền lâu, đến và đi là tùy duyên phận.***
“Sinh lão bệnh tử. Bây giờ là bà ấy, rất nhanh cũng sẽ đến phiên ông.” Ông nội dừng một chút, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho Tống Thanh Y “Con cũng đừng khóc, cũng đừng nói ông nói lời xui, đây đều là chuyện vô cùng bình thường. Có một số việc khi nói ra,sẽ làm cho người ta vô cùng khó chịu, nhưng con không nói cũng không có nghĩa nó sẽ không xảy ra, chẳng qua là tự mình con trốn tránh, đợi đến khi nó đến, bản thân lại càng khó tiếp nhận. Hiện tại ông chỉ nói cho con biết tùy thời chuẩn bị tâm lí một chút, tốt nhất là đối xử với ông tốt thật nhiều, chờ khi ông chết, con cũng sẽ không hối hận,sẽ bình an mà tiễn ông đi mà ông cũng như vậy mà ra đi thanh thản.Lời nói khó nghe, gặp gỡ rồi ly biệt cũng là thường tình.”
Từ trong bệnh viện đi ra, cơn gió cuối thu thổi qua má Tống Thanh Y,cô có cảm giác mặt mình gió vừa thổi qua, liền đau rát, đau tới nỗi nước mắt nhẹ rơi.
Khẽ lau nước mắt, đem ông nội đỡ đến băng ghế sau, sau đó trở lại chỗ tài xế ngồi, di động ở trong học tủ xe ông ông run run, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Trình Dật gọi tới.
Cô gọi lại cho Trình Dật.
Trình Dật nhanh nhận, trực tiếp hỏi: “Hiện tại em ở đâu?”
“Em và ông nội đều mới từ bệnh viện đi ra.” Cảm xúc của Tống Thanh Y đã dần nguôi ngoai, lời của ông nội hiện tại vẫn còn vang vọng bên tai.
Tống Thanh Y trước kia vẫn luôn cho rằng ông nội là một người luôn bi quan với cuộc sống, liên tục nói về cái chết trong khi mình vẫn luôn khỏe mạnh, không nghĩ đến ông nội chính là muốn xây dựng tâm lý cho cô. Chúng ta thường xuyên nhắc tới một vài vấn đề khiến bản thân mình cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu chuyện khiến ta sợ hãi chân chính phát sinh, nhất định sẽ khiến chúng ta giảm bớt sự đau khổ cùng sợ hãi, bởi vì bên trong tiềm thức đã tiếp nhận chuyện này, cho rằng chuyện này là điều tất nhiên sẽ trải qua. Dành vài năm để tưởng tượng ra tình huống xấu nhất có thể, khi thực tế xảy ra thường sẽ không đáng sợ như cơn ác mộng mà chúng ta đã nghĩ, nỗi sợ hãi theo đó sẽ thành ít đáng sợ hơn.
Đây là điều trị giải mẫn cảm từ quan điểm tâm lý học.
Trình Dật bên kia dừng lại “Em… Bây giờ có ổn?Có khỏe không?”
“Vẫn ổn.” Tống Thanh Y đã vững vàng có thể lái xe trên đường, trên xe còn có ông nội nên cô lái xe chậm hơn,khẽ nói “Anh ghi hình xong chưa?”
“Sắp rồi.” Trình Dật nói: “Em bây giờ đi chỗ nào?”
“Em cùng ông nội về Chướng Sơn.” Tống Thanh Y nói: “Vậy anh bây giờ có còn làm việc không?”
Trình Dật: “Không.”
Vừa dứt lời phía bên kia có người gọi anh “Trình Dật, có thể bắt đầu…”
Chỉ là giọng nói hơi đứt quãng, đặc biệt nhỏ, đoán chừng là bị Trình Dật che ống nghe.
Tống Thanh Y không khỏi nở nụ cười “Anh còn bận thì làm việc đi.”
Trình Dật: “Đều không quan trọng, tất cả đều có thể quay vào ngày mai.”
Tống Thanh Y không nói chuyện. Cô sợ khi nói ra Trình Dật sẽ biết tâm tư mình đang như thế nào,vì anh là người vô cùng tỉ mỉ,nếu nói nhiều chắc hẳn anh sẽ nhìn ra,giống như cô và anh sinh ra đã vô cùng hiểu rõ đối phương,là một dạng người như nhau.
Trình Dật không nhanh không chậm,khẽ nói “Lát anh sẽ ghé nhà ông nội, em có muốn mua cái gì không?”
Tống Thanh Y: “Vậy anh tự mình quyết định đi.”
“Vậy anh mua một chút đồ ăn.” Trình Dật nói: “Cơm hộp trong đoàn phim thực sự quá khó ăn.”
“Vâng.”
Tống Thanh Y chở ông nội về đến nhà, sau khi trở về liền mang ghế dựa ngồi ở phía trước phơi nắng.
Cuối mùa thu gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, Tống Thanh Y khép hờ mắt ngẩng đầu, hoảng hốt giống như trải qua một giấc mộng, trong mộng bà nội mỉm cười cùng cô phất phất tay, sau đó một câu cũng không nói chậm rãi biến mất không thấy.
Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp khẽ chạm lên mặt, Tống Thanh Y chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy được Trình Dật đang ngồi xổm bên cạnh mình.