Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 476: Đại xà Thích Biến cảnh (2)


Oành! Oành! Oành!

Đại xà bị ngăn cản dĩ nhiên sẽ không cho hai người có thời gian an ổn bỏ trốn,
một lần nữa sử xuất thiết đầu công đụng vào Tử Đỉnh khiến Lâm Lạc phải thiêu
đốt giọt tử huyết thứ ba, điều này cũng có ý nghĩa hai người sắp tiến vào tình
trạng sơn cùng thủy tận!

Sau khi chạy được thêm một quãng đường, Tử Đỉnh một lần nữa tự động trở về
trong thức hải của Lâm Lạc.

– Bành bành bành.

Cự xà lại một lần nữa đuổi tới rồi đập vào.

– Xú xà, xem chiêu!

Lâm Lạc đem mới năm cây Băng Phách hàn thứ vừa ngưng luyện ra cùng bắn về đại
xà.

Sơn động đã càng ngày càng hẹp, thể tích cự xà lại khổng lồ, căn bản không có
không gian né tránh! Nhưng đại xà lại vẫy cổ bắn ra năm miếng lân phiến phân
biệt nghênh hướng năm cây Băng Phách hàn thứ.

Tạp, Ka ka ka ka!

Năm miếng lân phiến trong nháy mắt bị năm cây băng phách đóng băng, tạo thành
một tường băng!

Nhưng tường băng này không thể đánh đồng với tầng băng trước kia do thanh đại
đao tạo ra. Đại xà không chút do dự đụng thẳng vào, tường băng không hề co một
chút ngăn cản, trực tiếp vỡ tan thành ngàn vạn mảnh vụn!

– Bạo!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, năm cấm tự nhất loạt hiển hóa!

– Grao

Đại xà vừa lúc xuyên qua tường băng liền lập tức nhận lấy toàn bộ uy lực trùng
kích của cấm tự. Chỉ thấy từng đạo máu xanh phun tung toé, đầu đại xà bị đánh
thủng lỗ chỗ, một con mắt bị nổ tung!

Đòn này đã tạo thành trọng thương với đại xà, nó không ngừng giãy dụa thân
thể, quẫy mình đụng loạn, đánh rớt mấy khối đá trong sơn động, lực lượng vô
cùng khủng bố.

– Ta nói, ngươi còn có thể chạy trốn mau thêm một chút nữa không?

Lâm Lạc hữu khí vô lực nói, hắn bị thương thật sự quá nặng.

– Hừ, đem ngươi vứt bỏ thì ta còn có thể nhanh hơn gấp 10 lần!

Lăng Kinh Hồng tức giận nói.

– Ha ha, ta phát hiện ngươi thật ra rất có tiềm chất hài hước!

Lâm Lạc thều thào đáp, qua đầu vai của Lăng Kinh Hồng, hắn thấy được phía
trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng.

– Kiên trì thêm một lát nữa thì chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!

– Grao!

Con đại xà sau lưng lại động nộ lôi đình, một lần nữa truy kích gắt gao, tiếng
long ngâm liên miên bất tuyệt.

Ánh sáng càng lúc càng rõ, trước mắt hai người là một cửa ra!

Lâm Lạc lấy ra Thiên Hỏa Lôi Bạo tử mà Phạm Thiên Vũ đưa tặng, không chút nghĩ
ném về phía sau!

Rầm rầm rầm!

Một hồi đất rung núi chuyển, Thiên Hỏa Lôi bạo tử hoàn toàn có lực sát thương
được Thích Biến cảnh. Dù ba viên ném cùng một lúc vẫn không thể gây tử thương
cho nó nhưng muốn ngăn cản một lúc vẫn không khó!

– Nhanh lên chút nữa!

Đại xà càng đuổi càng gần!

XÍU…UU!!

Lăng Kinh Hồng cuối cùng nhảy lên, thân hình uốn lượn đã thoát ra khỏi cửa
động!

Bành!

Sau lưng, cự xà kia giống như một bình chướng vô hình ngăn cản, không thể rời
khỏi động khẩu, chỉ có thể giương một mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc.

Vào lúc cả hai đang đứng thở phào, cửa động nhanh chóng đóng kín, sau đó ly kỳ
biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua. Chỗ bọn họ đang đứng trở thành
một gian thạch thất, ba mặt đều là đá, mặt còn lại là một cánh cửa đá.

– Nha nha nha, thật sự là đáng tiếc, con rắn nhỏ kia lại không thể ăn sạch
các ngươi! Thanh âm thần bí đột ngột vang lên:

– Hại ta mong đợi không công một hồi, miêu…

Lâm Lạc gắng gượng lấy lại tinh thần, cười nói:

– Vậy cũng thật sự là xin lỗi! Vượt qua kiểm tra rồi phải có phần thưởng,
đừng cất giấu nữa, lấy ra!

Thần bí nhân dường như có đôi chút trẻ con, càng khách khí với hắn thì càng ra
vẻ, không bằng biểu hiện cường ngạnh.

– Hừ, các ngươi có mười ngày nghỉ ngơi, nhất định phải tiếp tục đi tới, ta
sẽ nhìn xem các ngươi đấy!

Thần Bí Nhân hầm hừ nói, ánh sáng lóe lên giữa không trung rồi có ba bình đan
dược rớt xuống, lần này đều không cần Lâm Lạc đi tranh thủ.

Lâm Lạc đem ba bình đan dược ném cả cho Lăng Kinh Hồng, nói:

– Hiện tại đến phiên ngươi cần mau đề thăng cảnh giới!

Lăng Kinh Hồng gật gật đầu, Lâm Lạc đã phá nhập Thiên Hợp cảnh, còn nàng lại
vẫn là Địa Nguyên Lục Trọng Thiên, khoảng cách bị bỏ quá xa .

– Bất quá, ta luyện hóa một viên đan dược cần thời gian mười ngày.

Lăng Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, giống như một con sói lớn thấy dê
non.

– Ngươi muốn làm gì!

– Song tu! Nhanh hơn luyện hóa!

Nàng nhào về phía Lâm Lạc.

Lâm Lạc lúc này trọng thương chưa lành, sao có thể chống cự dâm uy, chỉ có thể
mặc cho do Lăng Kinh Hồng bài bố.

Nói thêm, Đại Âm dương Song Tu Công Pháp này chẳng những có thể dùng gia tốc
tốc độ hấp thụ linh khí mà còn có điểm rất tốt cho luyện hóa đan dược. Lâm Lạc
thì vốn ăn vào Không Linh thạch mà Lăng Kinh Hồng thì nuốt vào cái gọi là Thần
Tiên đan , hai người quấn lấy một chỗ, dùng đại Âm dương Song Tu Công Pháp gia
tốc tu hành.

Lâm Lạc lúc này đã là Thiên Hợp cảnh, Lăng Kinh Hồng có thể dùng hai người
cộng hưởng tốc độ luyện hóa linh dược, nhanh hơn gấp đôi so với bình thường
nàng luyện hóa! Lại thêm Hỗn Độn Dong Lô của Lâm Lạc cũng có thể phát ra chút
tác dụng, qua gần chín ngày thì Lăng Kinh Hồng đã luyện hóa hoàn toàn ba viên
Thần Tiên đan, cảnh giới lập tức đột phá lên đến Địa Nguyên đại viên mãn cảnh!

Tốc độ này tuy không nghịch thiên bằng Lâm Lạc nhưng cũng đã là cực kì khủng
bố.

Thương thế Lâm Lạc cũng đã khép lại toàn bộ, tại luyện lại ba giọt Tử Huyết
cùng năm cây Băng Phách hàn thứ, khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

-Dâm nữ, phải đi rồi!

BOANG…

Trường kiếm của Lăng Kinh Hồng lập tức chĩa vào cổ Lâm Lạc:

– Còn dám nói như vậy, ta nạo đầu của ngươi!

Tính cách của nữ nhân này lúc mặc quần áo cùng cởi sạch hoàn toàn khác biệt,
Lâm Lạc đẩy thanh trường kiếm ra, lắc đầu:

– Thật sự là bá đạo!

Mở ra cửa đá thì thấy phía trước là một vùng tối đen. Bọn họ đi tới thì dần
thấy kim quang chớp động. Kim quang này rất nhanh càng lúc càng sáng, cuối
cùng bọn họ đi vào một thế giới kim sắc.

Đây là một vùng bình nguyên hoang dã nhưng toàn bộ hoa cỏ dã thú đều điêu khắc
từ vàng, mênh mông bát ngát. Ở xa có một ngọn núi cao, mây mù lượn lờ, không
biết đến tột cùng cao đến cỡ nào, xa đến cỡ nào.

Nếu là người thường đến chỗ này mà nói thì khẳng định vui mà chết! Nhiều vàng
như vậy, lấy một sọt trở về chẳng phải thành cự phú rồi!

– Thời gian một tháng phải thông qua đây, dù không qua thì vẫn bị khu trục ra
ngoài, coi chừng muộn ah!

Thanh âm thần bí ại vang lên.

Lâm Lạc lấy bản đồ ra, chỉ thấy tơ vàng vặn vẹo rồi hình thành bản đồ lập thể.
Vị trí chính giữa là một ngọn núi, chiếm cứ một phần năm diện tích bản đồ, bốn
phía đều là bình nguyên, lối ra thì tại vị trí đối diện.

– Đi!

Hai người xuất phát tiến lên, nhưng một đường đi qua căn bản không gặp hung
vật nào. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, giống như một vùng đất chết, không hề
có một tia sinh khí.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.