Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 341: Tiểu Nhân. (2)


– Muốn chết!

Tiền Vô Đồng hóa thủ thành trảo, giống như Ưng Chủy, ở trên cánh tay của Âu
Dương Văn chính là một mổ, Âu Dương Văn lập tức đau hừ một tiếng, một cánh tay
lập tức thả xuống, giống như cắt đứt!

Hai người một người là tu vi Dương Minh cảnh, một cái mới là Thanh Huyền cảnh,
thực lực căn bản không ở một tầng thứ!

Tiền Vô Đồng người này cực kỳ âm tàn, sau khi một chiêu bức lui Âu Dương Văn,
trong mắt lóe lên lệ mang, lại lần nữa khi dễ bước lên trước, liền muốn trọng
thương Âu Dương Văn! Cũng chỉ có như thế, quả phụ Âu Dương gia này mới có thể
biết rõ cái gì gọi là sợ hãi!

– Dừng tay!

Âu Dương thị vội vàng nói.

Tiền Vô Đồng cũng không để ý tới chút nào, như cũ một trảo vung xuống, khóe
miệng toét ra một nụ cười tàn nhẫn.

Nhưng chính lúc này, một đạo kình phong tập qua, cổ tay của Tiền Vô Đồng bị
mội đại thủ cầm chặt, vững vàng dừng ở trước ngực Âu Dương Văn, cự ly đánh vào
trên người hắn không quá nửa tấc!

Âu Dương Văn kinh ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng cảm kích nhìn về phía ân
nhân duỗi ra viện thủ nhìn, lại chỉ thấy đối phương là một thanh niên nhìn về
phía trên so với hắn còn muốn trẻ tuổi hơn!

Hắn không khỏi bội phục lại hâm mộ, nơi này tôn trọng lực lượng, ai không muốn
trở thành cao thủ vô địch trên đời?

– Ngươi là ai?

Tiền Vô Đồng giãy một chút, nhưng căn bản giãy không ra Lâm Lạc khống chế, hắn
vừa sợ vừa vội lại nói.

– Ta là Phục Nghĩa Bang Đà chủ, Bang chủ chúng ta chẳng những có tu vi Giác
Vi Cảnh Đại Viên Mãn, còn nhận thức không ít đại nhân vật gia tộc đỉnh cấp,
không phải ngươi có thể nhắm trúng!

– Mau buông tay!

Bốn đồng lõa của Tiền Vô Đồng cũng lớn thanh reo lên.

Ba người Âu Dương gia thì khẩn trương nhìn xem Lâm Lạc, tuy bọn họ không biết
Lâm Lạc là ai, lại biết đây là cứu tinh duy nhất của bọn hắn, nếu Lâm Lạc cũng
lùi bước mà nói, bọn họ cô nhi quả phụ thực sự chỉ có thể mặc người khi nhục !

Lâm Lạc mục quang phát lạnh nói:

– Âu Dương Cường khi còn sống đối đãi ngươi không hẹp hòi, sau khi hắn chết
ngươi chẳng những không trông nom người nhà của hắn, còn muốn lấy mạnh hiếp
yếu, loại người như ngươi, còn sống lại có ý nghĩa gì?

Hắn tay phải thắt chặt, chỉ nghe tạp tạp tạp… khớp xương bạo vang, Tiền Vô
Đồng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo! Lâm Lạc một tay
đẩy ra, Tiền Vô Đồng liền lảo đảo, tay trái ôm lấy cánh tay phải, nhưng tay
phải lại mềm nhũn thả xuống.

– Cùng tiến lên, làm thịt hắn!

Năm người Tiền Vô Đồng đều hét lớn một tiếng, tiến lên đem Lâm Lạc vây quanh.
Đừng xem bọn họ mỗi người giống như phố phường vô lại, lại chí ít có tu vi
Niết Âm Cảnh, phóng tới Hạ Nguyên quốc mà nói, đều là Lão tổ cấp bậc!

Nhưng dù ở Thần quốc là cẩu, lấy được tài nguyên tu luyện cũng nhiều hơn Lão
tổ Hạ Nguyên quốc, vì võ đạo tiến cảnh, bọn họ cũng cam tâm làm loại tiểu tốt
này, kỳ thật sớm mất võ giả chi tâm.

Năm người đồng thời hét lớn, cả thảy thẳng hướng Lâm Lạc, mỗi người ra tay
ngoan độc, chính là tồn tâm muốn phế Lâm Lạc.

– Tự tìm đường chết!

Trong hai mắt Lâm Lạc hàn quang lóe lên, chiến ý chi quyền từ bên trong cơ thể
hiển hiện, chiến ý cường đại lập tức cuốn sạch toàn trường, không ít người ý
chí kém cỏi lập tức bị sinh sinh chấn ngất đi!

Bùm!

Chiến ý chi quyền kịch liệt bành trướng, giống như núi nhỏ áp xuống, đột nhiên
từ không trung oanh rơi, một mảnh máu tươi vẩy ra, năm người Tiền Vô Đồng bị
oanh giết thành cặn bã!

Người trẻ tuổi kia thật đúng là sát phạt quyết đoán, nói giết liền giết, đúng
là không có chút nào cố kỵ Phục Nghĩa Bang sau lưng năm người kia! Chung quanh
mấy người phúng viếng đều là trong nội tâm lo sợ, năm người này vừa chết,
không bao lâu nữa càng nhiều cao thủ của Phục Nghĩa Bang nhất định sẽ giết
qua, bọn họ ngay cả năm người kia cũng không dám đắc tội, nào còn dám lại đợi
xuống dưới, vội vàng đều rút đi, ngay cả bắt chuyện cũng không đánh một cái.

– Hừ!

Âu Dương Vũ nhổ một bải nước miếng.

– Những người này thời điểm phụ thân còn sống a dua nịnh hót, nói cái gì bằng
hữu khí tiết, phụ thân vừa chết bọn họ liền lộ nguyên hình ra !

Âu Dương thị thì hướng Lâm Lạc thi lễ một cái nói:

– Đa tạ ân nhân tương trợ, nếu không hôm nay cô nhi quả mẫu chúng ta sẽ bị
người khi dễ!

Lâm Lạc chìa tay hư dìu, nói:

– Âu Dương phu nhân không cần đa lễ, ta cùng với Âu Dương huynh coi như là có
chút quen biết, ra tay cũng là việc nên làm! Ta lần này tới, chính là thay Âu
Dương huynh truyền một câu di ngôn, Thiên Ma Thập Bát Trảm giấu bên dưới hòn
non bộ ở hậu viện!

Âu Dương huynh đệ liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều là mặt lộ vẻ vui mừng. Bọn họ
bởi vì thực lực không đủ, Âu Dương Cường thủy chung không có truyền thụ môn
công pháp này cho bọn họ, nguyên lai tưởng rằng môn thần công này sẽ thất
truyền, không nghĩ tới rõ ràng còn hi vọng!

Âu Dương thị tuy là phụ nhân, thực lực cũng chỉ vẹn vẹn có Thanh Huyền cảnh,
nhưng thái độ làm người lại tự nhiên hào phóng, vội vàng hướng Lâm Lạc thi lễ
một cái:

– Đa tạ ân nhân cho hay!

Phải biết rằng Thiên Ma Thập Bát Trảm chính là thần công cái thế, cho dù Thích
Biến Cảnh cường giả nói không chừng đều có hứng thú, dùng thực lực của Lâm Lạc
hoàn toàn có thể thừa dịp bọn họ không sẵn sàng vụng trộm lấy đi, nhưng mà hắn
không có làm như vậy, hiện ra khí phách hơn người.

Lâm Lạc phất phất tay nói:

– Ta thắp nén hương cho Âu Dương huynh!

– Dĩ nhiên là được!

Âu Dương thị vội vàng cho hai đứa con trai đưa lên ba nén hương, Lâm Lạc ở
trước linh vị của Âu Dương Cường hư bái thoáng cái, đem hương cắm đi lên.

Mẫu tử ba người Âu Dương cũng không có tâm tư báo thù cho Âu Dương Cường, ở
đấu võ trường kiếm ăn, ai cũng không biết trận chiến đấu tiếp theo có thể là
một trận chiến cuối cùng trong đời mình hay không. Mỗi ngày đều có nhiều người
chết đi như vậy, nếu đều muốn báo thù mà nói, Đế đô sớm đã lộn xộn !

Cái này cũng thật quái dị, chỉ có thể trách đấu võ trường, ai bảo bọn họ làm
một bộ như vậy, làm cho hai võ giả vốn không quen biết ác chiến đến chết?

Lâm Lạc cũng không có vội vã rời đi, Phục Nghĩa Bang tuyệt sẽ không từ bỏ ý
đồ, không lâu sẽ ngóc đầu trở lại, hắn cư nhiên ra tay, sẽ không có đạo lý nửa
chừng bỏ dở.

Quả nhiên, mới nửa canh giờ cũng không đến, mười mấy người đã xông vào, cả đám
đều quắc mắt nhìn trừng trừng, xem xét liền không phải hạng người lương thiện.

Hoàn cảnh cho phép, những người này phóng tới Hạ Nguyên quốc mà nói, thực lực
mỗi người đều là nhân vật Lão tổ cấp, nhưng khí chất toát ra lại một trời một
vực, một bộ lưu manh.

– Ngươi chính là người đánh chết vài vị huynh đệ Phục Nghĩa Bang chúng ta?

Một đại hán áo xanh đứng đầu mà ra, khí tức phi thường cường đại, đã tiến nhập
Giác Vi Cảnh, tu vi đạt đến nhị trọng thiên.

Lâm Lạc bất động thanh sắc, thản nhiên nói:

– Ngươi là ai?

– Lão tử là Phục Nghĩa Bang nhị Bang chủ Ngô Bất Đạt!

Đại hán áo xanh mang theo vài phần ngạo mạn nói ra.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.