Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 145: Thích Biến Cảnh Cường Giả Phủ Đệ


Niết Âm Cảnh võ giả chỉ có thể làm tồn tại chiến lực cao đoan, không được ra
tay đối với người bình thường. Nên chính thức công thành chiếm đất vẫn là phải
xem quân đội bình thường, nếu không Niết Âm Cảnh cao thủ thật đúng là có thể
đem một quốc gia hủy đi?

Hơn nữa, mục đích xâm lược một quốc gia lại không phải là vì hủy diệt, mà là
giữ lấy, thống trị, nếu không còn gì, vậy xâm lược có ý nghĩa gì?

Tuy là như thế, quan hệ của Thổ Điện quốc cùng Đại Thông quốc vẫn là rất khẩn
trương, bởi vậy sau khi tám người tiến vào Thổ Điện quốc đều là an phận. Cho
dù thực lực bọn họ cường đại, nhưng hiện tại nơi này không biết có bao nhiêu
cao thủ hội tụ mà đến, Niết Âm Cảnh thật đúng là tính không được cái gì, hơn
nữa mục đích của bọn hắn là lấy một phần chỗ tốt, cũng không phải là tới nơi
này cùng người liều mạng!

Nghe nói phủ đệ Ám Huyết Ma Quân ở trong rặng núi phụ cận Thanh Hoa trấn, tám
người lập tức đuổi đi tới, nhưng thời điểm bọn hắn đi đến Thanh Hoa trấn, lại
phát hiện nơi này đã kín người hết chỗ, bọn họ ngay cả tìm chỗ đặt chân cũng
không có!

Mỗi một khách sạn đều là chật ních, khắp nơi là võ giả, từ trình tự Tiên Thiên
đến Niết Âm Cảnh đều có. Thậm chí, Lâm Lạc còn chứng kiến võ giả lực lượng so
sánh với Lâm Mạc Sâm còn cường đại hơn, chỉ là hắn không có đối tượng tham
khảo, nên không có biện pháp xác định đến tột cùng là Minh Dương Cảnh hay là
Giác Vi Cảnh siêu cấp cao thủ!

Lúc này, cho dù Lão tổ tứ đại gia tộc đều không thể không kẹp chặt cái đuôi,
bọn họ ở Đại Thông quốc cố nhiên là nhân vật đứng đầu, người người kính sợ,
nhưng hiện tại nhân vật so với bọn hắn cường đại hơn chỗ nào cũng có, thì sao
có tiền vốn kiêu ngạo!

– Cư nhiên không có khách điếm ở lại, chúng ta đây trực tiếp đi phủ đệ Ám
Huyết Ma Quân, tĩnh tâm chờ đợi cấm chế tiêu trừ!

Tám người đều đồng ý, tuy phải ở ngoài núi hoang, nhưng đối với Niết Âm Cảnh
cao thủ căn bản chính là chuyện nhỏ. Tuy dùng thực lực của bọn hắn mạnh mẽ
đoạt một gian nhà dân ở lại là dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại nơi này rồng
rắn lẫn lộn, có trời mới biết ở đâu thì có một vị tuyệt thế cao thủ đang cư
ngụ, nếu đá trúng thiết bản mà nói, kết cục sẽ là vẫn lạc!

Vì một chút an nhàn, tự nhiên không đáng bốc lên nguy hiểm như vậy!

– Lâm… Lâm công tử?

Một tiếng tràn ngập kinh hỉ vang lên, một thiếu nữ xinh đẹp từ trong hẻm bên
cạnh chạy vội ra.

– Lâm công tử, thực sự là ngươi!

Lâm Lạc hướng nàng nhìn tới, nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ lại thân phận của đối
phương… Triệu Ngọc Nhụy! Bất quá sau khi rời Nam Hoang sa mạc, tu vi của nàng
chỉ là Hậu Thiên thất tầng, hiện tại rõ ràng thoáng cái nhảy lên đến Hậu Thiên
thập tầng Cương Khí Cảnh, hiển nhiên là chỗ tốt lấy được từ động phủ của Ngô
Bạch Thạch bắt đầu phát huy tác dụng!

– Triệu cô nương!

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, xác thực, hình như Triệu gia chính là thổ hào
Thanh Hoa trấn.

– Các ngươi là vì phủ đệ của Ám Huyết Ma Quân mà đến sao?

Triệu Ngọc Nhụy hỏi.

Tin tức này hiện tại phô thiên cái địa, cũng không có cái gì cần giấu diếm,
Lâm Lạc liền thống khoái nhẹ gật đầu.

– Quả nhiên như vậy!

Triệu Ngọc Nhụy vỗ bàn tay.

– Nếu các ngươi không có chỗ đặt chân, có thể tới hàn gia ở một thời gian
ngắn!

Vài Niết Âm Cảnh cao thủ nhìn lẫn nhau, đều hướng về Lâm Lạc nhẹ gật đầu. Tuy
bọn họ tu vi cao thâm, nhưng y nguyên vẫn còn là phàm nhân, không ly khai ngũ
cốc hoa màu, huống chi trong gia tộc lại quen hưởng thụ, ở trong sơn dã tuy sẽ
không chết đói, nhưng có thể ăn ngon mặc ấm, ai lại nguyện ý màn trời chiếu
đất?

Võ giả tu luyện, còn không phải là vì nắm quyền, hưởng thụ nhân sinh? Nếu
không tân tân khổ khổ tu luyện lại là vì cái gì?

Lâm Lạc nở nụ cười hạ nói:

– Vậy thì đành quấy rầy cô nương vậy!

Triệu Ngọc Nhụy thản nhiên cười:

– Nếu không có ơn cứu mệnh của ngươi, ta hiện tại cũng đã không có trên đời
này ! Chỉ là cung cấp một chỗ ở mà thôi, không coi là cái gì!

Tám người ở dưới Triệu Ngọc Nhụy dẫn đường, rất nhanh đi tới một tòa đại trạch
trong trấn, cửa ra vào có hai gia đinh, chứng kiến Triệu Ngọc Nhụy đều là khom
người hành lễ, cung kính nói:

– Đại tiểu thư!

Triệu Ngọc Nhụy nhàn nhạt nhẹ gật đầu, mang theo tám người đi đến một tòa biệt
viện tinh xảo, cũng phân phó hạ nhân phải cẩn thận hầu hạ, lúc này mới cáo từ
rời đi.

Sau khi tám người Lâm Lạc dàn xếp xuống, liền bắt đầu tìm hiểu về tin tức phủ
đệ của Ám Huyết Ma Quân.

Nhưng mà sự tình phát triển lại không thể lạc quan, nghe nói đã có vài thế lực
Trung Nguyên quốc đuổi tới, không thiếu Minh Dương, Giác Vi Cảnh cường giả!

Cao thủ đứng đầu như vậy càng nhiều, bọn người Lâm Lạc này đừng nói ăn thịt,
ngay cả súp cũng chia không đến một giọt!

– Hiện tại hi vọng duy nhất, chính là cấm chế sớm một chút biến mất, có thể
lập tức tiến vào trong đó!

Tất cả mọi người là chờ đợi như thế này.

Đáng tiếc, uy lực cấm chế tuy ngày từng ngày suy yếu, nhưng cự ly hoàn toàn
biến mất còn phải có vài ngày thời gian, mà võ giả từ bên ngoài Thanh Hoa trấn
đến lại càng ngày càng nhiều.

Tám người Lâm Lạc cơ bản không có rời đi qua biệt viện, mỗi ngày chính là dùng
Tinh Nguyên thạch tu luyện, đặc biệt bốn người Lâm Mạc Sâm, nếu có thể vào lúc
đó bước ra một bước mấu chốt mà nói, tu vi Minh Dương Cảnh có thể gia tăng
quyền phát ngôn của bọn họ.

Vài ngày sau, Triệu gia gia chủ định ngày hẹn Lâm Lạc, hướng hắn biểu đạt tình
viện thủ ở trong Nam Hoang sa mạc, nói một hồi liền toát ra ý tứ mời chào Lâm
Lạc, thậm chí còn có ý tứ đem Triệu Ngọc Nhụy gả cho hắn.

Lâm Lạc đầu tiên là khó hiểu, tiện đà giật mình.

Ở trong mắt người thế tục, Tiên Thiên Cảnh chính là võ đạo đỉnh phong, Triệu
gia gia chủ này còn tưởng rằng hắn còn đang ở Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh
phong, cho nên mới dám ôm ý chiêu mộ. Nếu đối phương biết rõ tu vi chân thật
của Lâm Lạc, dù chỉ là Tiên Thiên Cảnh cao thủ hắn cũng tuyệt không dám ôm ý
như thế này!

Nghĩ đến cũng đúng, dù sao mới chỉ có mấy tháng thời gian, ai có thể dự đoán
được Lâm Lạc có thể đột phá Tiên Thiên, Thanh Huyền hai đại cảnh giới, tiến
vào trình tự Niết Âm, trở thành một trong những cao thủ đứng đầu Đại Thông
quốc!

Hắn uyển chuyển cự tuyệt “Ý tốt” của Triệu gia Gia chủ, làm cho vị lão giả lục
tuần này rất có ý khó chịu.

– Triệu Thanh Phong, ngươi hôm nay không để cho lão phu một lời giải thích,
lão phu tuyệt không có từ bỏ ý đồ!

Một tiếng quát chói tai vang lên, một lão giả vóc người cao gầy từ ngoài cửa
nổi giận đùng đùng xông tới, bùm thoáng cái liền đá bay đại môn phòng khách!

Ở sau lưng lão giả, còn có một người tuổi trẻ khoảng hai mươi tuổi.

Triệu gia Gia chủ Triệu Thanh Phong biến sắc nói:

– Chu An Nhiên, ngươi đây là muốn cái gì, Triệu gia ta có chỗ nào xin lỗi Chu
gia các ngươi?

Lúc này, Triệu Ngọc Nhụy cũng nghe động tĩnh chạy vội đến, chứng kiến ba người
kia, hướng lão giả hành lễ nói:

– Ngọc Nhụy gặp qua Chu gia gia!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.