Sơn môn của Bạch Vân Tông ở trongmột u cốc của Thanh Mông Sơn, đường đi gập
ghềnh, cho dù dùng tu vi như Thượng Quan Nguyệt cũng là đi phi thường cố hết
sức, chỉ có tu vi Tiên Thiên Cảnh mới có thể như giẫm trên đất bằng.
Hai ngày sau, hai người cuối cùng đi tới Bạch Vân Tông.
– Thật là nơi tốt!
Lâm Lạc không khỏi lông mày giương lên, sơn cốc này linh khí nồng đậm, ít nhất
so sánh với địa phương khác nồng đậm gấp mười mấy lần! Ở chỗ này tu luyện, tuy
nâng không đến hiệu quả mười mấy lần, nhưng tuyệt đối nếu so với ở nơi khác sẽ
mau hơn rất nhiều!
Nơi cốc khẩu này có đệ tử Bạch Vân Tông thủ vệ, chứng kiến Thượng Quan Nguyệt
liền lập tức kêu lên:
– Nhị sư tỷ, ngươi đã trở lại! Di, Tông chủ cùng các Trưởng lão đâu? Còn có
rất nhiều sư bá sư thúc, như thế nào vẫn chưa về?
– Bọn họ sẽ không trở về nữa!
Thượng Quan Nguyệt sâu kín nói ra, đột nhiên một chưởng đánh ra, kình khí tuôn
qua, đầu lâu người nọ thoáng cái nổ tung, ngã xuống đất mà chết.
Nàng này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình!
Hai người một đường đi vào, căn bản không cần Lâm Lạc ra tay, Thượng Quan
Nguyệt giống như mới là người cùng Bạch Vân Tông có đại hận diệt tộc, gặp một
cái giết một người, trừ khi gặp được Cương Khí Cảnh cao thủ mới cần Lâm Lạc
giải quyết.
Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng!
Lâm Lạc cũng không có cố ý đuổi theo giết những tiểu tốt này, cho Thượng Quan
Nguyệt dẫn đường đi thẳng tới chỗ bảo khố.
Ở hắn nghĩ đến, bảo khố đại môn tất nhiên sẽ chắc chắn vô cùng, hắn khả năng
phải động Cấm Tự hoặc là cho Ngân Mang ra “miệng”, nhưng thật không ngờ chính
là, Thượng Quan Nguyệt điều khiển cơ quan một phen, phiến cửa sắt trầm trọng
vô cùng này đã tạp tạp tạp tự động mở ra.
– Kỳ quái lắm sao? Ta một tam đại đệ tử nho nhỏ, vì cái gì có thể tự do ra
vào bảo khố?
Thượng Quan Nguyệt nhìn ra nghi vấn trong lòng Lâm Lạc, lộ ra một vòng căm
hận:
– Bởi vì ta chính là ở nơi này bị Quách Dương cường bạo !
Nàng tựa hồ lâm vào trong hồi ức thống khổ, khuôn mặt một hồi vặn vẹo:
– Hắn là con trai độc nhất của Tông chủ, nói là có thể dẫn ta tiến bảo khố,
đưa ta rất nhiều đan dược trân quý, vũ kỹ, ta trẻ người non dạ cùng hắn đến
đây. . . Vừa tiến đến, hắn liền đ ta lên trên mặt đất, trong tiếng kêu khóc
của ta, cướp đi tấm thân xử nữ của ta. . . Năm đó, ta mới chỉ có mười ba tuổi!
– . . . Từ đó về sau, ta được đến đầy đủ tài nguyên tu luyện, tu vi tiến cảnh
rất nhanh, nhưng mà từ nay về sau đã trở thành đồ chơi của Quách Dương. Ta một
mực chờ đợi, chờ ta đạt đến Cương Khí Cảnh, có thể phản kháng hắn, bảo vệ
mình. Ta tu luyện được phi thường liều mạng, tiến cảnh cũng rất nhanh, thời
điểm mười chín tuổi liền đến được Hậu Thiên thập tầng!
– Ta nguyên lai tưởng rằng có thể thoát khỏi vận mệnh bị người hiệp đùa,
nhưng không biết đây mới là bắt đầu vận mệnh bi thảm nhất của ta!
– Đêm hôm đó ta đạt tới Cương Khí Cảnh, Tông chủ giữ lấy ta, sau đó là Đại
Trưởng lão, Nhị Trưởng lão. . . Vì cái gì? Bởi vì Tiên Thiên Cảnh võ giả lực
lượng quá mạnh mẽ, thời điểm hoan hảo cũng phải chế lượng lực khống, nếu không
rất dễ dàng đem người giết chết! Bọn họ chơi không đủ tận hứng! Mà ta đạt đến
Cương Khí Cảnh, có thể cho bọn hắn tận tình phát tiết!
– Ta thành một kỹ nữ!
Cho nên nàng mới có thể tâm linh vặn vẹo, cư nhiên phản kháng không được, đơn
giản đọa lạc, còn muốn cho những nữ nhân khác cũng đồng dạng lọt vào bất hạnh,
đến cân bằng tâm lý của nàng sao?
Người đáng thương tất có chỗ đáng ghét!
Trong nội tâm Lâm Lạc sinh ghét, tâm linh của Thượng Quan Nguyệt đã hoàn toàn
vặn vẹo, ở trong mắt nàng đã không có thiện ác chi phân, nàng cảm thấy mình là
người bất hạnh nhất đời này, bởi vậy nàng cũng muốn người khác cũng đồng dạng
bất hạnh!
Thượng Quan Nguyệt đột nhiên điên cuồng mà cười ha hả:
– Vô số lần, ta đều ngóng trông bọn họ bị người giết đi, nhìn xem địa phương
đáng ghê tởm này bị diệt! Hiện tại, nguyện vọng của ta đã thực hiện!
Nàng đột nhiên vươn tay đối với lồng ngực của mình vỗ một cái, trong một tiếng
muộn hưởng, sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, khóe miệng hiện ra
một vòng tiếu dung, phảng phất về tới này niên đại còn hồn nhiên, chậm rãi yếu
đuối ngã xuống đất, chết rồi.
Lâm Lạc có thể ngăn cản, nhưng Thượng Quan Nguyệt đã không có lý do sống sót,
đối với nàng mà nói tử vong mới là giải thoát.
Hắn thở dài, quyền lực tuyệt đối chỉ biết hủ thực sinh mệnh lực một gia tộc,
một tông phái, Lâm gia tuyệt không có thể đi đến con đường này! Sau khi trở
về, hắn phải nghiêm minh gia quy, như loại chuyện tình lấy mạnh hiếp yếu này
tuyệt không có thể làm!
Lâm gia có thể sinh ra Lâm Lạc hắn, như vậy Thẩm gia, Lý gia cũng có khả năng
xuất hiện Thẩm Lạc, Lý Lạc, khả năng không phải hiện tại, nhưng qua vài thập
niên, mấy trăm năm, nơi có áp bách, ở đó sẽ có phản kháng, Bạch Vân Tông không
phải là bởi vì hắn mà bị diệt sao?
Vết xe đổ!
Lâm Lạc nghĩ một lát liền bắt đầu đau đầu, đem chuyện này vứt qua một bên,
để cho Lâm Hành Nam đi quan tâm a. Hắn ở trong bảo khố một phen tìm tòi, tâm
tình lập tức tốt lên.
Trong bảo khố này có vô số đan dược cùng dược liệu, còn có đủ loại kiểu dáng
vũ kỹ, đã có trình tự Hậu Thiên, cũng có Tiên Thiên Cảnh mới có thể tu luyện !
Đáng tiếc, đan dược chỉ có trình tự Hậu Thiên, không có hắn có thể sử dụng.
Lâm Lạc đem Tử Đỉnh ra, không trông nom nhận thức hay không biết, đem tất cả
gì đó đều nhét vào bên trong. Có thể được bỏ vào bảo khố, tự nhiên có giá trị
của nó, hắn không nhận biết không có vấn đề gì, mang về chỉ cần có người biết
hàng là đến nơi.
Tử Đỉnh lớn nhỏ như ý, sắp xếp những vật này là dư dả, làm cho Lâm Lạc không
khỏi nghĩ Bạch Vân Tông là lăn lộn như thế nào, mấy trăm năm tích lũy ngay cả
Tử Đỉnh của hắn cũng không có thể thỏa mãn, thật sự là quá nghèo!
Vơ vét xong, Lâm Lạc một chưởng chấn sụp bảo khố, coi như là cho làm phần mộ
Thượng Quan Nguyệt a!
Bất quá, cái chỗ này của Bạch Vân Tông ngược lại thật sự không tệ, là địa
phương tu luyện tuyệt hảo, cứ như vậy lãng phí quá đáng tiếc, ngược lại có thể
làm một chỗ thí luyện chi địa cho Lâm gia.
Đệ tử dưới Cương Khí Cảnh của Bạch Vân Tông đã bị Thượng Quan Nguyệt tàn sát
không còn, mà Cương Khí Cảnh cao thủ đại đa số đều theo bọn họ Quách Lĩnh
Nguyên đi Lâm gia, đã sớm hồn về Tây Thiên, nơi đây dĩ nhiên thành một mảnh tử
địa!
Lâm Lạc ly khai Bạch Vân Tông, bởi vì hắn một mình một người, tốc độ nhanh hơn
rất nhiều, chỉ là một ngày sau đó hắn liền trở về đến Lâm gia.
– Lạc nhi, có vị khách nhân ngươi nhất định phải gặp thoáng một cái!
Lâm Hành Nam vừa nhìn thấy Lâm Lạc, liền kéo hắn đi một gian biệt viện tinh
xảo.
– Gia gia, khách nhân nào?
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái, bởi vì Lâm Hành Nam biểu lộ vô cùng hưng phấn, đây
chính là tương đương hiếm thấy.