Trong những giấc mơ mình trải nghiệm vài ngày vừa qua, mình có thể cảm nhận được Vi đã tìm lại được nụ cười của em. Em không còn lo lắng, sợ hãi, rúm ró trong vòng tay mình nữa. Em thoải mái, tự do như gió. Gió thì luôn bay nhảy, có dừng lại bao giờ. Mỗi sáng thức dậy ra ban công tập thể dục, mình lại nhớ đến bức ảnh em chụp mình mặc quần sọc của bố đứng uốn éo. Bức ảnh mà phải đến một tuần sau trên facebook em vẫn còn là chủ để hot cho bạn bè mình và em tán gẫu. Nhớ cái khoảng thời gian mới quen khủng khiếp. Ước gì mọi thứ trở lại trọn vẹn và tinh khôi như lúc ban đầu.
Quay vào phòng đã thấy bà lên từ bao giờ. Bà cầm chổi khom lưng quét phòng. Mình vội giành chổi lại, đỡ bà ngồi vào giường
– Bà để con quét cho. Không cho bà làm gì cả.
– Cha bố mày. Không có việc gì làm bà buồn lắm. Ở nhà còn có mảnh vườn mà cuốc đất trồng rau.
– Thế mai con đào sân lên xới đất cho bà trồng.
Bà móc túi quần đưa cho mình mảnh giấy.
– Qua chuẩn bị đi thì thằng Học gửi bà cho Hoàng này.
Mình giở ra xem. Thấy nó ghi một hàng chữ số. Chắc là số điện thoại rồi. Mình chạy xuống nhà gọi thử thì không thấy máy bàn ở đâu. Mẹ lôi vào trong phòng à? Chạy tới chạy lui không thấy. Đang tìm thì bà xuống hỏi.
– Bà ơi bà có biết mẹ con để điện thoại đâu ko? Bình thường mẹ còn để trên kệ này này.
– Ờ. Bà mang ra chậu hoa ngoài sân để rồi!
– Gì ạ? Sao bà lại mang ra đấy?
– Cứ thi thoảng nó lại réo ầm lên. Làm bà giật mình suýt ngã.
Mình chạy ra ngoài sân mang máy vào. Ngó thấy lũ mèo đang nằm phơi nắng góc ngay cạnh đấy. Chắc bà tìm thấy lũ mèo rồi mang xuống đây rồi. Có bà thì đỡ sợ mẹ mắng.
– Con vặn cho chuông bé bé đi nhé. Chứ bà tháo dây mang ra ngoài sân là người ta không liên lạc được với mình đâu.
– Ừ ừ…
Bà gật gật rồi ra sân nhổ cỏ ở mấy luống hoa mẹ trồng. Mình ấn số thử xem có đúng số của thằng Học không.
– A lô!
– Học à?
– Không! Đứa nào đấy?
– Ơ… Anh Đại ơi có Học ở đấy không ạ?
– Không! Nó đi ra đồng rồi.
– Dạ thế bao giờ Học về thì em gọi lại.
– Mày là thằng nào? Lại mấy thằng ngoài xã rủ nó đi bi a đúng không?
– Dạ không, em là Hoàng cháu bà Thanh, bạn của Học ạ!
– Hở? Hoàng vợt muỗi đấy hở chú?
– Dạ đúng em gửi vợt muỗi cho Học đây ạ.
– Thế chú đợi anh tí. Anh gọi thằng Học cho. Nó đang vót diều ngoài sân.
Mình đứng đợi khoảng 30s thì nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vào.
– Tao đây!
– Ừ! Nói chuyện thoải mái đi mày. Tao trả tiền, mày không mất tiền đâu!
– Ờ. Quần mày gửi hơi chật nên tao phải mang đi sửa. Nhưng mà mặc cũng đẹp.
– Ừ thế mày chịu khó vậy.
– Với cả qua bị bố quật sưng hết mông nên đéo mặc được. Nó cứ rát rát.
– Mày lại làm cái gì thế?
– Tại con Thu ý. Nó cứ vứt giấy cho tao trong giờ. Làm tao phải vứt lại. Rồi bà giáo bắt được. Tao phải viết kiểm điểm với cả mời phụ huynh đến họp.
– Sao mày không để ra chơi mà vứt lại làm gì?
– Thì tao cũng thích!
– =)) Thế thì còn kêu gì nữa. Cố mà chịu đi.
– Tối nay nó hẹn tao đi chơi. Mày kể cho tao mấy cái hay hay trên thành phố rồi tao bốc phét cho vui.
– Thành phố chẳng có gì đâu. Nhà cửa san sát. Ô tô xe máy chen chúc cả ngày, khói bụi mù mịt.
– Cứ có oto là thích rồi. Mà mày ơi đi chơi với gái có phải nắm tay không?
– Tùy tình cảm của chúng mày chứ. Mà tao nghĩ con Thu nó thích thì nó tự nắm thôi.
– Thế là nó tự hả? Tao không phải làm hả? Thế mà ông Cu bảo tao phải nắm tay với vuốt tóc nhiệt tình vào. Nhưng tao sợ lắm.
– =)) Mày đừng dại mà nghe. Cứ đi một lần rồi biết.
– Ừ. Mà tao bảo mày ơi.
– Ừ tao nghe đây.
– Cái của bọn mình ý. Nếu bị đạp vào thì có bị hỏng không?
– Cái nào?
– Cái… cái ấy đấy!
– Ờ. Nếu bị mạnh thì có thể? Mày bị con Thu đạp rồi á?
– Dở người à? Hôm qua tao với thằng Biên có xích mích. Lúc choảng nhau tao lỡ lên gối chỗ ấy. Tối về bố mẹ nó sang bắt đền tao. Mai nó đi khám mà làm sao khéo tao lại phải đền thì bố tao giết chết. Cái vợt muỗi cũng không cứu được tao nữa rồi.
– Làm gì đến mức thế. Tao lên gối bọn bạn suốt. Không sao đâu mày đừng lo quá.
– Ờ thế mà mẹ nó bảo mất tí máu là sáu triệu tư, mất tí cu là gần chục triệu. Tao lo đéo cả ngủ được.
– =)))))) Mày cứ bình tĩnh. Có gì mai tao lại gọi hỏi nhé. Tối tắm rửa quần áo chỉnh tề vào nhá.
– Ừ tao ra làm diều tiếp đây. Tao cất lên gác chuồng lợn hè mày về chơi
– Tiên sư mày chứ vứt ở chuồng lợn tao về ngửi cái là chết vì ngộ độc khí à.
– Hê hê. Tao bủm rắm một phát là hết mùi cứt lợn
– =)) Thằng chó. Thế tao cúp máy đây!
– Ờ. Được chơi với bà sướng nhé. Chào mày
Mình cụp máy rồi chạy ra sân ngồi chơi với lũ mèo, ngắm bà tỉa cây. May hôm nay không có tiết ở trường chứ đi học để bà ở nhà một mình buồn chết. Giờ này chắc Vi đang ngồi lớp học. Muốn gặp em quá. Cả ngày hôm qua không được gặp. Thấy buồn buồn. Ngồi chơi với lũ mèo lại càng thấy nhớ! =(
Mẹ đi làm nửa buổi đã về rồi. Có lẽ mẹ cũng lo bà ở nhà buồn. Mẹ mua về một đống hoa quả và thức ăn tươi. Nhìn mẹ tất bật sao mà thấy dịu dàng thế. Đứng dậy cầm đồ ăn đỡ mẹ. Bà cũng lật đật chạy tới đỡ cùng mình. Mình dành cho bà túi quả nhẹ nhất rồi bê cả đống vào nhà. Đang vui cười nói chuyện với bà và mẹ thì chuông cửa reo lên. Mình chạy ra đến sân thì hoảng hồn. Lạnh tóc gáy khi thấy ông Tùng đứng ở cổng. Ông này định đến xử mình tại nhà luôn à. Mà hôm nay không có thằng Hưng thì biết làm sao? Chạy vào đóng cửa chính. Mình khiếp đến nỗi mẹ hỏi mãi mà vẫn không trả lời được. Mẹ ngó ra cổng thấy lão đứng đó chờ nên gạt mình ra rồi chạy ra mở cổng. Muốn hét lên với mẹ mà không được. Vội bấm số thằng Hưng bảo nó phi sang giúp mình mà không biết có kịp không nữa.
Ông Tùng lừ lừ tiến vào nhà. Tuy có vẻ an toàn nhưng mình vẫn ghê ghê. Ông nhìn mình cười trừ rồi ngồi vào bàn nói chuyện với mẹ. Mình vừa ngồi tròn bếp nhặt rau với bà vừa ngỏng tai hóng chuyện.
– Chị Ngọc ơi chị có thương em thì cho em số của Thi nhà em. Chứ em rơi vào đường cùng vì nó rồi.
– Chú làm gì mà ra nông nỗi này thế? Đầu tóc râu ria nhìn khiếp quá.
– Thôi em chả giấu gì chị. Trước lúc li dị nó đem hết giấy tờ nhà cửa xe cộ sang tên nó. Rồi giờ nó biến đi đâu em cũng đéo biết. Con này nó sống với chồng bao nhiêu năm mà nó không có tình người đâu. Nó lôi đứa con hoang đâu về bắt em nuôi chục năm trời rồi nó đổ đốn theo trai bỏ mặc chồng với con cái. Chị xem nó để con Vi vật va vật vờ mà có thèm về thăm đâu? Em lôi con Vi đi để dọa cho nó về mà nó cũng không thèm đoái hoài. Dm cái loại mẹ quái thai. Em mà gặp nó em bóp chết tươi.
– Ô hay cái chú này. Chú nói thế làm sao chị dám cho số điện thoại.
– Em bực nói thế thôi. Chứ em là người tử tế chứ có ngu đâu.
Tử tế á? Mẹ, cái lão này chỉ giỏi bốc phét. Lão mà tử tế thì đã không đánh đập trẻ em. Mình chỉ muốn mẹ ghi số điện thoại cho lão rồi để lão biến ngay ra khỏi nhà thôi. Ai biết được cái lão này đang thiếu tiền, nhỡ đâu lão kề dao vào cổ mẹ rồi bắt mình mở két đứa hết tiền với giấy tờ nhà cho lão thì sao. Đang lo thì thằng Hưng đến. Nó tự mở cổng lao thẳng vào nhà. Nhìn thấy lão Tùng ngồi đàng hoàng trong nhà thì mặt nó dịu lại.
– Hớ, chào anh Tùng. Lâu mới gặp!
Bố cái thằng. Dân làm ăn chả phải. Cúi xuống bắt tay như đúng rồi. Xong lao vào tủ lạnh nhà mình lục hoa quả ăn luôn. Nhưng kể ra có nó mình bớt sợ hơn. Lão Tùng ngớ người bắt tay thằng Hưng xong quay ra nài nỉ mẹ tiếp. Mẹ nghĩ một lúc rồi cũng lấy giấy bút ra ghi số điện thoại cô Thi cho ổng. Cho cũng phải thôi. Người lớn giải quyết với nhau đi. Cứ lôi trẻ con vào. Giải quyết ổn thỏa rồi em sẽ lại về nhà em ở. Mình và em lại được bên nhau tối ngày. Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại mình thấy ác cảm với cô Thi thế không biết. Chẳng hiểu đàn bà phụ nữ kiểu gì mà ích kỉ không thể tả được.
Thằng Hưng kéo ghế ngồi cạnh mình, vừa ăn vừa gườm gườm lão Tùng. Được một lúc thấy không vấn đề gì nó chạy qua chỗ bà bóp vai rồi chọc chuyện bà. Thằng này khéo thật. Nói chuyện với lứa tuổi nào cũng được. Ông Tùng lấy được số điện thoại cảm ơn mẹ mình rối rít rồi đi về. Mình chạy ra giành phần đóng cổng. Lầm lì chốt cổng rồi cố nói với chú một câu tử tế.
– Thế từ lần sau chú đừng dọa Vi nữa nhé. Tội Vi lắm. Sợ chú mà lang thang mãi không dám cả về nhà.
– Ờ. Mày bảo nó về đi. Tao cũng không lôi trẻ con dính líu vào nữa đâu.
Nói thế mình cũng yên tâm một tí. Đóng cổng rồi vào nhà, thằng Hưng tíu tít làm bữa cùng bà với mẹ. Mình hòa vào không khí ấy luôn. Giá mà có em ở đây cùng thì tốt. Tội cho em cả tuần vùi đầu vào sách vở. Thằng Hưng chơi với mình đến tối thì về. Bà với mẹ ngồi thủ thỉ nói chuyện. Còn lại mình nằm một mình trên phòng. Nhắn tin với em cũng không thể hết nhớ được. Bấm số của em. Nghe giọng em dịu dàng bên ấy.
– Vi đang làm gì?
– Em làm nốt bài tập Toán rồi đi có việc quan trọng. Hoàng thì sao?
– Anh cũng chẳng biết anh đang làm gì. Anh…nhớ Vi!
– …
– Sao Vi im thế?
– Em gọi lại cho Hoàng sau nhé. Em bận một chút!
Em lại bận. Em lúc nào cũng bận. Bực em. Đang định vứt điện thoại thì nghĩ đến thằng Học. Lúc này chắc đi chơi về rồi. Nhắn tin báo với anh Đại mình sẽ gọi cho thằng Học. Ổng nhắn lại Ok ngay lập tức. Gọi về cho thằng bạn, thấy nó nghe máy tức thì.
– Mày đợi tao gọi đấy à?
– Ừ!
– Thế hôm nay thế nào?
– Cũng bình thường. Cả xóm đến nhà tao xem bóng đá, nhưng Việt Nam bị thua đên bố tao đuổi về hết rồi tắt Ti Vi đi ngủ.
– Thế mày với thằng Biên sao rồi?
– Nó không bị sao. Chim sưng tí thôi mà ầm cả lên. Tao không bị bắt đền nhưng nó bắt mai tao phải ra bãi cho nó đạp lại. Chết tao mất.
– Mày lấy cái đĩa nhôm mà úp vào.
– Hay là thế nhở? Chỉ sợ nó đá mạnh quá lại bong mẹ gân
– =)) Thì mày cứ từ từ mà liệu. Vụ này tao chịu.
– Tao vừa đi chơi với con Thu về.
– Có gì khả quan không?
– Mày nói dối. Nó chẳng dám nắm tay tao gì cả. Ngồi ở bờ đê thì bọn thằng Đạo cứ náu trong bụi cây ném đá vào bọn tao làm tao lại văng tục ầm lên. Chỉ có lúc về đến cổng nó kéo tao xuống thì thầm vào tai tao làm tao sợ vãi đái ra quần.
– =)))) Mày nhát gái thế. Thế nó bảo gì?
– Tao chịu. Đã ngu sẵn còn bày đặt tiếng anh bố thằng nào hiểu được. Nghe loáng thoáng diu với tôm gì ấy.
– =))))))))))))) (Chắc là Ai lớp diu nhưng ông nội này không nghe được)
– Tao cấm nó không được vứt giấy trong giờ nữa. Tao bảo bị bố quất sưng mông. Không tin sờ mà xem còn hần đây này nhưng nó cười cười đếch dám sờ. Hê hê.
– =))))))) Tao chết với mày mất Học ạ.
– Hôm nay tao lấy quần sửa về rồi. Đẹp lắm. Mai tao mặc quần áo mày cho đi học. Thôi tao làm bài tập đây. Chào mày.
Chưa kịp chào gì thì đã cụp máy. Thằng bé này dạo này có cái khái niệm làm bài tập về nhà. Không lẽ cố học hành tử tế để lên thành phố với mình à? Thôi kệ, dù sao cũng chỉ là câu nói vu vơ nhưng giúp nó chăm học hơn mình cũng thấy vui. Nằm suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì có tiếng gõ cửa ban công. Mình bật hẳn người dậy lao ra gần cửa nghe ngóng. Cũng chần chừ vì sợ nhỡ đâu trộm. Tim mình đập mạnh lắm. Mình ngửi đâu đây một mùi hương quen thuộc. Mở tung cửa ra. Đúng là em. Em đứng cười tươi trêu mình. Lao đến ôm chầm lấy em. Sao em lại đi tối vậy chứ. Sao không bảo mình đến đón. Về đêm thế này nhỡ có chuyện gì thì sao.
– Sao Vi liều thế?
– Hì
– Vi đi bằng gì về?
– Em đi xe đạp.
– Sao tự nhiên Vi lại về đây?
– Vì …Hoàng nhớ em!:’’ >
– Thế Vi không nhớ anh à?
– Hông!
Em lại nhăn mũi vênh mặt lên trêu. Mình kéo em vào rồi chốt cả hai cửa lại. Chắc giờ này bà và mẹ ngủ rồi. Vi cầm trong tay một túi gì nhỏ nhỏ. Em kéo mình ngồi xuống rồi mở ra đặt vào tay mình. Ô mai mơ gừng. Nhìn mấy hạt ô mai vụng vụng này biết ngay là em tự làm. Nhón lấy hai hạt rồi bỏ vô mồm. Hơi mặn một chút nhưng vẫn thấy ngon.
– Hoàng ăn xong phải đánh răng không không cho Hoàng ngủ.
– Ừ ừ.
Chạy đi đánh răng rồi lên giường chùm chăn ôm em. Quên hết bao giận hờn, thắc mắc. Em ở bên mới biết yêu em đến thế nào. Không còn nhớ lay lắt đến mức nửa đêm vẫn không ngủ được. Không còn thấy hơi thắt ở tim mỗi khi nghĩ đến lúc em cười. Mùi thơm từ người em lại tràn ra hết chăn gối, lan cả sang người mình. Em dụi dụi vào mình rồi cắn vào vai mình một cái đau kinh khủng. Thế mà mình vẫn cố phải chịu vì đang vui. Thơm lên má em rồi mắng em một vài câu cho bõ tức mấy ngày vừa qua. Em bé bỏng mà khiến mình ngây thơ phát rồ phát dại. Ước gì đêm nay dài mãi. Mặt trời ngủ quên đừng có mọc sớm. Cho mình ở bên em thêm nhiều nhiều nữa. Ôm em vào lòng và thủ thỉ mọi thứ trên đời.
– Bà ơi bà nấu xôi lạc à.
– Ừ. Thằng cu khỉ của bà thích ăn
Cả buổi sáng quấn quýt với bà. Cứ tưởng ngày hôm đó bình yên không gió. Chẳng ngờ đến trưa mình phát rồ lên khi nhận được tin nhắn của em. Tin nhắn vỏn vẹn thông báo em không về được vì có việc xảy ra với Nhật. Lúc nào em cũng Nhật Nhật Nhật Nhật. Em vô tình hay cố ý mình cũng không biết. Mình ghét nhất kiểu lỡ hẹn. Mà nhất là lỡ hẹn vì có công việc với một thằng con trai khác. Thế chẳng nhẽ cái thằng Nhật ngoài em ra nó không còn đứa bạn nào à? Mà việc gì xảy ra với nó mà chỉ có em giúp được nó chứ?
Hôm nay thì mình không nhịn được nữa rồi. Không phải cái kiểu cứ suốt ngày ở bên một thằng không phải người yêu rồi thỉnh thoảng về dỗ dành cho mình yên lòng. Chào bà rồi phóng đến trường em. Chiều nay em không phải học, nhất định lôi em về nói cho ra chuyện. Mình đang bực bội đến mức có thể bẻ cùng lúc 10 cái nhíp và xé cùng lúc 10 cái quần đùi hoa.
Đến cổng trường gọi em thì em không nghe máy. Gọi vào máy Linh thì Linh ngu ngu ngơ ngơ chẳng biết em và Nhật đi đâu. Lại còn đi riêng nữa. Gọi lại cho Linh xin số Nhật. Mình gọi cho thằng Hưng trước rồi gọi cho thằng Cứt trâu. Em về nhà nó, không hiểu làm gì. Cùng đường nên rẽ qua đón thằng Hưng rồi phi đến nhà thằng đó. Cách nhà Linh có mấy số nhà. Em đang đứng thất thần ở cổng. Nhìn thấy mình mặt em lạnh tanh theo kiểu ngạc nhiên tại sao mình lại đến đây. Nhảy xuống xe trong khi xe chưa dừng hẳn làm thằng Hưng vội phải chới với nắm tay lái quẹo vào lề đường. Mình chạy đến chỗ em cầm lấy tay em lôi đi.
– Vi về anh bảo.
– Hoàng làm sao thế nhỉ. Hoàng bất lịch sự thế? Mình đang đứng trước cửa nhà người ta
– Người ta là ai? Nhà người ta sao Vi lại ở đây? Vi hứa gì với anh?
– Em gọi thông báo cho Hoàng là em có việc đột xuất rồi mà?
– Việc gì. Anh đã đến đây rồi thì Vi nói đi. Việc gì?
– Anh có thể hạ giọng xuống được không? To tiếng trước cổng nhà người khác là không hay.
Câu vừa rồi không phải của em, mà là thằng Chó Có Lát vô duyên tự nhiên xen vào. Thằng này đẻ ra để trêu ngươi người khác, không sai tí nào. Cứ nhìn bản mặt nó là chỉ muốn úp cái bàn là vào mặt.
– Xin lỗi. Hình như không liên quan đến đằng ấy! Làm ơn dẹp ra.
Mình kéo em sang bên đường, để đỡ phải đứng ở ‘‘cổng nhà người ta’’. Lúc này ai đem ốp lếp trứng trên đầu mình thì đủ độ chín thơm. Em sững sờ nhìn mình. Ánh mắt pha phần hốt hoảng của em làm mình dịu đi một chút.
– Vi biết không? Anh không hiểu Vi nghĩ gì. Cả tuần qua lúc nào Vi cũng Nhật. Đi học với Nhật, ăn sáng ăn trưa với Nhật, chiều về Nhật đèo, nhắn tin gọi điện với Nhật. Vi xem xem trong điện thoại Vi lưu tên Nhật là gì và lưu tên anh là gì? Anh chỉ là người bình thường còn Nhật là người đặc biệt. Anh là A Hoàng còn Nhật là Chocolate. Hộp tin nhắn thì tràn ngập tin của Nhật nốt. Hay do anh vô tâm quá cả ngày nhắn được cho em hai ba tin lúc nhớ nhung?
– Hoàng… Hoàng kiểm tra điện thoại em à?
– Vi khiến anh phải làm thế? Vi khiến anh phải nghi ngờ, phải lo âu, phải thấp thỏm. Không chỉ có thế. Đi mua đồng hồ Vi cũng đi cùng nó. Nó không có mắt không có tay hay sao mà phải lôi Vi đi? Nó không biết Vi là người yêu anh hay sao mà cũng nào cũng sấn sổ đến? Anh thấy người bất lịch sự không phải là anh đâu. Mà là nó kia kìa.
Vừa xổ ra một tràng, mình vừa chỉ thẳng tay ra phía thằng oắt con kia. Cơn bực tức khiến mình không còn kiềm chế được cảm xúc nữa. Thằng Hưng đứng tròn mắt nhìn mình. Bình thường mình hiền lành nhút nhát chưa bao giờ nổi điên như thế này. Mọi việc có lẽ chỉ dừng ở đây nếu thằng Cứt trâu không đến giật tay mình ra khỏi tay em rồi hất sang lề đường.
– Tôi cứ nghĩ anh Hoàng là người văn minh lịch sự lắm. Ai ngờ anh chẳng khác gì trẻ trâu
– Này tôi xin lỗi nhưng cậu ăn nói cho hẳn hoi và có trên có dưới một chút
– Tôi như thế này là lịch sự với anh lắm rồi. Đáng nhẽ anh không xứng đáng được thế đâu. Anh chẳng có quyền gì lăng mạ người khác bất lịch sự như cái cách anh vừa nói.
– Mày im đi thằng chó
– Đấy, chuyện chẳng có gì mà anh bắt đầu giở giọng chợ búa ra. Ba năm cấp bà ngồi quán net cày game tích lũy cho anh được từng đấy kinh nghiệm à?
Mình nhìn em đau đớn. Mình là gì trong trái tim em? Mình là gì? Em đứng im lặng trước những lời xỉa xói Nhật dành cho mình. Quá khứ chơi bời không mấy tốt đẹp đã đẩy mình vào thế yếu. Ừ thì đúng mình không thể ngoan ngoãn như thằng con ngoan trò giỏi đam mê thể thao, không thể được tâm lý như nó. Nói túm lại thì mình cũng chẳng cần có cái gì bằng nó cả bởi vì mọi sự so sánh mình với thằng chó này đều là khập khiễng.
Cố gạt đi bao kỉ niệm đã trải qua bên em. Cảm giác thất vọng xâm chiếm cơ thể mình. Những giây phút ôm em xua đi những tủi hờn lo lắng, nắm chặt tay em vứt đi những sợ hãi đớn đau, em không nhớ gì sao? Hay hiện tại hào nhoáng đã khiến em quên hết quá khứ mất rồi? Chờ đợi em nói một lời thôi. Em chỉ cần gạt Nhật ra mà bênh vực mình, quát mắng Nhật một vài câu rằng Nhật sai rồi, Nhật không có quyền nói anh Hoàng như vậy. Nhưng em chỉ im lặng.
Mình cảm giác bị xúc phạm ghê gớm. Không muốn nói gì thêm. Mình quay ra chỗ thằng Hưng, lên xe định rồ ga đi thì Hưng ngăn lại.
– Mày hành xừ như trẻ con thế Hoàng. Từ từ đã.
Thằng Hưng đến gần chỗ Vi rồi hỏi.
– Có chuyện gì thế Nhật? Anh nhìn chúng mày thế này anh chán lắm
– Thằng Quang nhà em bị lạc. Trưa nay tan học không thấy nó về. Đến trường tìm thì không thấy đâu anh ạ.
– Có thế thôi à? Thế không nói với Hoàng được một câu tử tế hả Vi?
– Em chẳng có gì để nói cả. Anh đưa anh Hoàng về đi. Em đi với Nhật.
Được lắm Vi ạ. Mình gắt thằng Hưng ra nhanh rồi phóng về. Mình không muốn nhìn Vi thêm một lần nào nữa. Cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của em sau những câu nói của Chó Có Lát là mình cảm thấy đau khủng khiếp. Từ nay, mọi thứ liên quan đến Vi mình không quan tâm nữa. Không phải phận sự của mình.
– Mày bình tĩnh đi Hoàng. Vi nó cũng có lí do để giận mày.
– Mày im đi Hưng, tao không muốn nghe gì cả.
– Tự nhiên mày sồn sồn lên, lại còn khai mày đọc trộm điện thoại nó
– Mày im đi.
– Được rồi được rồi. Xuống đi để tao lái xe cho.
Lái lái cái gì. Mình rồ ga phóng vù vù luôn. Cho gió thốc sâu tận đáy phổi. Mình muốn quên hết, quên tất cả mọi thứ xảy ra trong hơn một tháng vừa qua. Cứ đi như thế khoảng hơn một tiếng, tóc gáy mình khô khốc dựng ngược hết cả lên. Dừng xuống quán trà đá bên đường, quay lại thì thấy thằng Hưng hốc hác không kém. Nó khật khừ đi vào tìm ghế ngồi.
– U ơi, u cho con cốc nước nhanh con sắp chết rồi.
Xong rồi thấy nó hí húi bốc bốc đống đất dưới chân rồi vứt trước mặt mình, giả vờ ho khụ khụ rồi nhăn nhó.
– Mày thấy chưa? Tao nhổ ra được một đống đất.
Phì cười. Thằng mất dậy. Đang não hết cả lòng. Mình gọi một cốc trà đá rồi ngồi thở dài thườn thượt. Chẳng biết giờ này em đang làm gì với thằng Chó Có Lát nữa.
– Thôi ngồi một lúc rồi tao với mày về nghe ngóng tình hình xem thế nào. Mà thằng nhóc Quang đi đâu được nhỉ?
– Mày biết à?
– Ừ. Chạy sang nhà Linh chơi suốt.
– Tao không cần biết. Tao về ngủ đây.
– Nhìn mày thế này tao nản lắm Hoàng ạ.
Uống nốt cốc nước rồi phi về. Trong lòng mình trống rỗng lắm. Chẳng thiết làm gì nữa. Giờ chỉ muốn về gục vào lòng bà mà khóc tức tưởi thôi. Đàn ông con trai gì mà sướt mướt dã man. Nhưng mình thề là mình rất muốn khóc. Có cái gì đó ức ức nghẹn nghẹn trong cổ.
Về nhà nhìn thấy bà lật đật chạy ra đón mình, cười móm mém giục mình vào ăn cơm. Sao trưa rồi mà bữa cơm vẫn còn nguyên thế này?
– Bà ơi. Bà không thấy con về bà phải ăn chứ?
– Ờ ờ. Bà ăn một mình buồn lắm. Thằng Hưng ăn luôn với bà nhá.
– Dạ!
Nhìn mâm cơm có bát cà muối và thịt rim mắm tôm, mình ứa nước mắt. Nhớ những bữa cơm ăn cùng em. Những tiếng khúc khích khi em cười mỗi lúc bà gắp thức ăn cho. Nuốt miếng cơm cứ tắc ứ ở cổ. Trông mặt mình khổ sở đến tội. Bữa cơm trôi qua chỉ có tiếng trò chuyện của bà và thằng Hưng. Đầu mình ong ong không còn nghĩ được gì nữa.
Ăn xong thằng Hưng xin phép về. Mình cũng chẳng lí do gì mà giữ nó. Mặc dù lúc này mình rất muốn có ai ở bên cạnh. Lên phòng đóng chặt cửa. Mình nhấn số thằng Học. Mãi mới thấy nó nghe máy.
– Mày làm gì lâu thế?
– Tao đang tắm.
– Tắm gì giờ này.
– Chiều tao đi chơi với gái. Hê
– Lại Thu à.
– Ừ.
Mình im lặng một lúc. Thằng này đang hạnh phúc, biết tâm sự gì với nó bây giờ. Nó có hiểu lòng mình không.
– Học ơi
– Hử?
– Tao… nhớ quê quá mày ơi….
– Ờ… Tao cũng… nhớ mày
– Tiên sư mày.
– Dm mày sao chửi tao.
– Tao thích.
– Mà sáng nay thằng Biên nó đá lại tao rồi đấy.
– Thế mày có bị sao không?
– Tao mò đống đồ điện của bố thấy có cái ống nhôm khum khum. Tao cắt cho nó vừa cái của tao rồi ốp vào. Nhưng phải lấy xi lít mẹ mặc vào nó mới chịu yên một chỗ.
– =)) Thế mày không mặc sịp à?
– Không. Vướng víu lắm. Tao thích để rông. Xong rồi ra bãi tao đứng cho nó đá. Nó dạng chân đá coong một phát. Cả lũ bò lăn ra cười. Nó bảo “Bố biết ngay mày giở trò mà”. Nhưng sau nó cũng không đòi đá tao nữa.
– =))) Ờ.
– Chỉ tội về mẹ tao biết mẹ tao chửi tao suốt buổi trưa. Tiện thể tao nịnh mẹ mua cho tao hai cái sịp luôn. Chứ đi chơi với con Thu tao cứ thấy nó không ổn.
– =)) Ờ ờ. Cũng phải thế mày ạ.
– Ruộng ngô đang non. Có mày ở đây thì vui biết mấy.
– Hè tao về…
– Nhớ đấy. Tao sẽ cố học để lên thành phố với mày. Dạo này tao làm toán toàn được 5 với 6. Bà giáo còn phải tới nhà hỏi mẹ tao xem vừa rồi có đi cúng ở đâu không mà tao tiến bộ thế.
– Ừ mày nói thế thì tao mừng rồi.
– Thế tao đi tắm nốt nhá. Còn phải sang cho thằng Đạo mấy quả trứng gà hối lộ không nó cứ thấy tao với con Thu ở đâu là rình chui bụi rậm ném đá.
Thằng này lại chưa để mình nói gì đã cụp máy. Nằm vứt điện thoại một góc rồi nằm suy nghĩ vẩn vơ về những khung cảnh yên bình của đồng quê. Vài giây sau thì có điện thoại.
– Hưng à? Gì thế?
– Thằng chó kia buôn với ai mà bố gọi mãi không được. Lấy xe xuống đây bố bảo.
– Cái gì? Chuyện gì?
– Nhanh lên!
Chạy xuống cổng. Thấy thằng Hưng đứng dựa vào song sắt, làm bộ lay lay cửa gọi thảm thiết: “Cán bộ thả em ra! Cán bộ thả em ra”.
– Thôi đi thằng điên. Đang sầu ruột mà cứ giở trò.
– Mày sang nhà cái bác gần nhà mày hộ tao với. Chẳng hiểu sao thằng Quang đang chơi trong ý.
– Bác nào?
– Nhà 66 kia kìa.
Ủa nhà bác Tâm mà. Mình lôi xe ra rồi đi sang đó. Thấy thằng Hào nhà bác Tâm đang chơi với một thằng nữa trong sân. Thằng Hưng đứng cổng gọi
– Quang! Quang ơi! Đi học không về nhà. Bố mẹ đang cầm roi đi tìm kia kìa!
Thằng bé đang chơi vội lao vào hiên cầm cặp rồi chạy ra cổng. Hưng đón nó rồi đặt lên xe. Mình chào bác Tâm rồi chở thằng bé về. Tức tức. Tự nhiên thành ra giúp thằng Chó Có Lát. Giờ này không biết em với nó sao rồi. Chở thằng Quang về đến cổng thì thấy em với thằng đó đang đứng với hai người lớn, chắc bố mẹ thằng đó nốt. Nhìn thấy mình em ngạc nhiên chờ đợi xem chuyện gì sắp tới. Thằng Hưng đỡ bé Quang xuống rồi thưa chuyện với bố mẹ nó. Bác gái vội véo tai thằng bé rồi hỏi
– Đi đâu mà trưa không biết cả đường về?
– Thằng Hào nó rủ con về nhà nó ăn cơm cá kho!
Mình bật cười trong vô thức. Nghe câu nói của thằng bé vừa buồn cười vừa thấy tội tội. Chắc mẹ đi làm cả ngày chẳng được ăn cơm mẹ nấu bao giờ nên thèm. Bạn rủ về là về luôn. Lại thêm một đứa trẻ mang một nỗi mơ ước nhỏ bé vu vơ. Nếu buổi trưa nhà Nhật mà có những bữa cơm nóng hổi quây quần thì thằng bé chẳng phải đi ăn rình nhà bạn như thế.
Mình và Hưng chào mọi người rồi về. Mình chẳng thèm ngó ngàng đến em nữa. Tự nhiên vô cảm đến lạ. Giờ em có người khác lo cho rồi. Mình thành người thừa. Rồ máy đi thẳng. Bỏ mặc em đứng đó. Trong lòng mình cảm thấy đau nhức nhưng vì quá giận nên cố xua đi. Những tổn thương em vô tình gây ra quá lớn. Tình yêu thương bây giờ không đủ để vượt qua những vết thương tích tụ dày đặc những ngày qua.
Tối đến mình ngồi thủ thỉ với bà một lúc thì lên phòng cho bà đi ngủ. Cứ nằm một mình trong góc phòng là đủ mọi cảm xúc lại ùa về. Hình ảnh em đôi khi hiện lên rõ nét. Đau đến từng góc cạnh. Ánh mắt lạnh lùng của em cắt cứa vào trái tim mình theo từng nhịp đập.
Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa ban công. Mình ngồi bật dậy. Nhưng không chạy ra mở. Tiếng gõ cửa chờ đợi. Mình không biết có nên mở hay không. Biết Vi đứng đó. Lâu lâu tiếng động lại vang lên kiên nhẫn. Dội vào tim mình những uất ức tủi hờn. Đứng dậy mở cửa thật mạnh. Em vẫn đứng đó như vị trí ấy là của riêng em từ ngàn kiếp trước. Ánh sáng trong phòng chiếu vào em, trải dài bóng em ra đằng sau. Em ngước nhìn mình. Nước mắt đầm đìa. Em khóc. Đôi mắt đau đớn và pha chút sợ sệt. Tại sao em lại khiến mình khổ sở thế này. Buông thõng hai tay, bước nhẹ đến gần em. Em bước tới gục vào ngực mình nức nở. Mình kéo em vào phòng đóng cửa. Tay vuốt đi nước mắt trên khuôn mặt em. Tim mình như vỡ ra thành ngàn mảnh. Cúi xuống tìm lấy môi em. Nuốt trọn lấy em trong hơi thở. Em nhỏ bé và mong manh đến lạ lùng. Người mình và người em đều run lên như hai đứa đang đứng trong căn phòng lạnh đến âm 100 độ.
– Tại sao Hoàng giấu em? Tại sao Hoàng bị bố Tùng đánh mà lại giấu em? Tại sao bố Tùng hẹn gặp Hoàng mà Hoàng không nói với em. Sao Hoàng lại nói dối là bị ngã? Hoàng đưa em xem nào.
Chắc Hưng nói cho em biết rồi. Vừa khóc em vừa vạch áo mình ra bằng một lực đủ mạnh mà vẫn đủ mềm mỏng để mình không bị đau. Gạt tay em ra mà ôm em tiếp.
– Mặc kệ anh. Anh ghét Vi anh không thèm nói. Nói cho Vi chẳng được tích sự gì cả. Vi còn mải quan tâm đến ai đó đâu quan tâm tới anh.
– Hoàng đừng nói nữa. Hoàng giết em đi còn hơn. Em đau lắm. Ở đây này. Em đau lắm Hoàng biết không?
Em đặt tay mình lên ngực em, phía trái tim. Ấm nóng và phập phồng mỗi khi em thở. Nhìn em khóc mà chân tay mình rời rã như long hẳn ra khỏi cơ thể rồi. Em đưa cho mình một chiếc kèn Harkmonica và một hộp quà nhỏ. Mình mở ra, thấy trong ấy là một chiếc đồng hồ bạc khá đẹp mắt. Em đi mua đồng hồ cho mình à? Còn cái kèn thì sao?
– Em nhờ Nhật dạy em thổi Harkmonica để tặng Hoàng. Em muốn tặng Hoàng một món quà gì đó đặc biệt để cảm ơn Hoàng đã đến bên em và che chở cho em. Em xin lỗi vì để Hoàng hiểu lầm. Từ nay em không thế nữa. Hoàng đừng giận em. Đừng lạnh lùng bỏ mặc em như chiều nay.
Thôi em đừng nói gì nữa. Giờ đến lượt anh đau. Không cần biết em mắc lỗi gì hay sai lầm ra sao. Anh sẽ quên hết. Chỉ cần em đừng khóc nữa. Nước mắt em làm anh tan chảy theo rồi.
Áp đầu em vào ngực mình. Để cho em nức nở thêm một chút. Cho trôi hết đi những giận hờn trách móc. Trôi hết đi những ràn ngăn cách trở. Để cho tình yêu trôi về nguyên vẹn, tinh khôi như ngày mới quen.